Một khắc này Hồ Vân lại rơi vào trạng thái cửu tử nhất sinh, hai vị đại thần là Thánh Nhân lâu năm, đương nhiên mạnh hơn Hồ Quý và hắn rất nhiều, nếu miễn cưỡng giao đấu không chết thì cũng tàn phế.
Một khắc này hắn nhìn về phía tẩm lăng, chỉ có thể nhắm mắt làm bừa vị mẫu thân và phụ thân mà thôi.
Hồ Vân lao về phía Hồ Quý dốc toàn lực, hai vị đại thần xuất hiện trái phải đánh tới, một khắc tưởng chừng như thất bại lại thêm 2 bóng người xuất hiện.
Thải Thuận Nhi và Luân Chi mỉm cười nhìn Hồ Vân nói:
"Ngươi chỉ cần vào hoàng thành, lôi mấy cái gia tộc kia ra thôi."
Hồ Vân mỉm cười toàn lực đẩy lui Hồ Quý sau đó chạy về hoàng thành, cơ thể chớp động toàn lực bay về nhưng mấy vị đại thần của triều đình khác làm sao để Hồ Vân được toại nguyện.
Lao thẳng về phía Hồ Vân, Giao lão đột nhiên xuất hiện nắm tay Hồ Vân, lão chớp động đã chui vào một vùng không gian khác.
"Cái gì?"
Toàn bộ đại thần kinh sợ không thôi, tới lúc bọn họ ý thức được một điều vô cùng nguy hiểm, ai cũng mau chóng trở về hoàng thành.
Hồ Vân ở giữa trung tâm lấy ra lệnh bài hoàng đế, hoàng uy chiếu rọi từng ngóc ngách trong thành, khiến cho càn khôn đảo lộn, thiên địa biến sắc.
"Tân đế gặp nguy hiểm, chúng ta sao có thể trơ mắt đứng nhìn."
"Ha ha ha."
Từng âm thanh mang theo uy thế ngập trời đè ép xuống, ai cũng là kinh hãi trước sức mạnh của hoàng thành.
Ở đây tồn tại có lẽ là gần 200 vị Thánh Nhân đủ loại cấp bậc, từng lão quái xuất hiện chém giết vô số binh lính.
"Ha ha ha."
"Hoàng đế điện hạ, ngài cứ yên tâm ngồi xem chúng thần giải quyết một lũ phản tặc này."
Từng cái Thánh Nhân khi xuất hiện không nói hai lời đều truy giết người của vương gia, ma tộc và Vạn Niên cung thì không bị các vị tu sĩ ẩn thế xuất thủ.
Bởi vì họ chỉ giải quyết nội đấu của hoàng thành, những kẻ bên ngoài tuyệt nhiên không liên quan gì, khế ước giữa bọn họ và hoàng thất, chính là mỗi khi tân đế xuất hiện sẽ bảo vệ tân đế 50 năm để củng cố quốc thổ.
50 năm thời gian này miễn là tân đế nguyện ý đều có thể sai khiến bọn họ giết những kẻ được cho là phản quốc, ví dụ điển hình chính là vương gia trước mắt.
"Không! Ta mới chính là tân đế, toàn bộ các ngươi đều phải nghe lệnh của ta!"
Thái tử Hồ Quý vừa phẫn nộ vừa bi thương quát lớn, hắn là thái tử đã 300 năm rồi vẫn không được đăng cơ làm hoàng đế.
Thiên phú tu luyện hắn không giỏi, nhưng mưu lược và kế sách thì hắn thuộc hạng đứng đầu thiên hạ, nhưng hết lần này tới lần khác phụ hoàng vẫn chỉ phong hắn làm thái tử.
Cái chức vị thái tử đã 300 năm trôi qua không khác nào một cái bù nhìn, lòng hắn phẫn nộ và bi ai nên mới cắn răng mang tiếng bất hiểu để đoạt ngôi vị.
Nhưng kế sách hắn bày ra hoàn hảo không giấu vết, lại bị một cái gọi là Vạn Niên cung hết lần này tới lần khác phá đám.
Ở buổi đấu giá là thái tử cố tình sai một vị thiếu vương gia tới để hợp tác, nhưng Vạn Niên cung lại mời thập thất hoàng tử tới để trấn áp.
Một lần nữa chính là mượn cớ đại đệ tử của mình động chân tình, nên đã ra tay xuất thủ làm kế sách đẩy Hồ Vân vào trong cuộc chiến giữa đệ nhất tiên tộc và ma thần thất bại.
Lúc thái tử hắn cho người âm thầm truy sát lại một lần nữa, chính là Vạn Niên cung xen vào xóa sạch dấu vết.
Truy sát thất bại cũng chỉ miễn cưỡng tiến hành công chiếm hoàng thành, tới lúc dụ dỗ được Vạn Niên cung tới cổng thành, còn chưa kịp xuất thủ thì đã bị phủ đầu một vố thật lớn, ép buộc cây cổ thụ chống trời là lão tổ vương gia xuất thủ.
Tới lúc Hồ Vân sắp nắm trong tay một chữ tử, thì lại tiếp tục là Vạn Niên