Hàn Vũ Thiên ở bên hang động giúp Đằng Khê dung hòa dược liệu, cũng là cảm nhận được một cổ không gian xé nứt cực lớn, nhưng hắn lại không để ý một chút nào.
Bởi vì sinh vật đó là do Hàn Vũ Thiên dùng nguyên hồn hao tổn mà dẫn dắt tới không gian giam cầm, dùng nó làm đòn sát thủ cuối cùng của Giao lão.
Kì thật hiện tại sinh vật đó vẫn là hoàn toàn nằm ngoài kiểm soát của Giao lão, Ngự Không Thú vốn là sinh vật vượt ngoài sự hiểu biết của thế gian.
Mạnh yếu tùy lúc, cũng là mỗi con một cái tính cách khác biệt, Hàn Vũ Thiên dẫn dắt một con Ngự Không Thú lọt bẫy, cũng là suýt chút nữa làm thức ăn cho nó, nói gì tới Giao lão chỉ là người canh giữ chứ.
Giao lão trở về nét mặt có chút tái nhợt không thôi, mở ra không gian dẫn Ngự Không Thú, tiêu hao pháp lực không nhỏ, còn suýt chút nữa bị nó đem đi làm thức ăn.
Ngự Không Thú vi hành khắp nơi trong vũ trụ mênh mông, nhờ vào sức mạnh không gian vốn có, nó có thể xuất hiện khắp nơi.
Hàn Vũ Thiên cũng là vào một khắc dẫn dắt Hàn Vũ Thiên tiểu tử đã phát giác được một con Ngự Không Thú, cũng là một khắc thế giới này mất đi ý thức, đã đem nó phong ấn trong cái thế giới này.
Phải biết Ngự Không Thú trưởng khống không gian chỉ có lợi hại tới cực kì lợi hại, muốn bắt một con Ngự Không Thú chỉ có thể dùng một cái thế giới để nhốt nó lại.
Với một điều kiện thế giới đó chưa từng bị ngoại lực nào tiến vào, như Tiêu Lục hay 2 gã hề Funman và Balloon, bởi vì tu vi bọn họ quá kinh khủng, chỉ cần bước vào một phương thế giới này sẽ thay đổi toàn diện.
Hàn Vũ Thiên phong ấn Ngự Không Thú về sau, vẫn là chưa có cách điều khiển nó hoàn toàn, cũng chỉ có thể xem là vật bất đắc dĩ lắm mới thả ra.
Ngự Không Thú kia lúc trước suýt chút nữa thoát ra được, nhờ vào Tiêu Lục một ngón tay phá hủy Tô Lăng giới, cũng may Hàn Vũ Thiên nhanh tay lấy đi Phục Giới Châu mà phục sinh lại Tô Lăng giới.
Và cũng vì sự tái tạo này, mà tần pháp tắc phong ấn Ngự Không Thú lại chắc thêm vài phần, Giao lão cũng là có thể triệu hoán xúc tua, nếu nó phản kháng cũng là đánh bật về được.
Hàn Vũ Thiên lật tay tiếp tục một đoàn quang minh điểm vào lưng của Đằng Khê.
Thời gian trôi qua một ngày trời, Đằng Khê mới hoàn toàn dung hòa hết 3 gốc linh dược, dù có sự hỗ trợ của Hàn Vũ Thiên cũng là khó khăn không ít.
Tôn Thức khoanh tay nhìn về hướng mặt trời mọc, ánh mắt híp lại trong lòng lại là có một ý nghĩ riêng biệt.
Hàn Vũ Thiên thì thuận theo phía khác nhìn mặt trăng đang lặn, thời khắc giao thoa giữa mặt trăng và mặt trời là bình minh và hoàng hôn.
Mà hai người Tôn Thức và Hàn Vũ Thiên cũng là nảy ra ý nghĩ của riêng mình bên trong.
Tựa như mặt trăng và mặt trời vậy, chỉ có khác biệt không thể nào hòa hợp.
Hàn Vũ Thiên đột nhiên xoay người cũng là lúc ánh mắt va chạm với Tôn Thức, ánh mắt đầy thâm ý của 2 bên chạm nhau, lại chỉ là xem như không thấy gì lướt qua nhau.
Hoàng Trung, Triệu Văn Đài, Tử Đồng, Thừ Hưu, Đằng Khê, bốn người nhìn nhau.
Châu Lang đã là thuộc hạ của Hàn Vũ Thiên, hiển nhiên là không quan tâm tới bọn người kia nữa.
Giao lão nâng tay một đoàn khói trắng lượn lờ xung quanh Hàn Vũ Thiên, một cổ không gian pháp tắc được đính lên thân hắn.
Đây chính là Vượt Không Hành, có thể giúp người khác, một lần phá không gian mà đi qua.
Giao lão dùng thuật này lên Hàn Vũ Thiên, là sợ tình huống xấu nhất xảy tới với hắn, vẫn kịp có một lần không gian tránh thoát.
— QUẢNG CÁO —
Hàn Vũ Thiên không có từ chối sự giúp đỡ này của lão, từ nhỏ tới lớn từng li từng tí Giao lão đều cẩn thận bảo vệ hắn, nhưng từ khi lên làm cung chủ thì cảm giác cẩn thận bảo hộ này đã biến mất.
Hiện tại một lần nữa cảm giác này xuất hiện, khiến Hàn Vũ Thiên không thể từ chối được, tâm hắn giờ như một đứa trẻ vậy, muốn nhận lấy sự bảo hộ này vĩnh viễn.
"Ta thật sự thích cảm giác yên tĩnh nhìn ngắm bình minh này, lặng lẽ cùng người thân, bằng hữu xem, thoải mái biết bao.
"
"Nhưng ngày mai của cái thế giới này, lại không ai biết trước được nó là khởi đầu hay kết thúc? Là chiến tranh hay hòa bình, là phúc hay họa?"
Giao lão bên cạnh nghe những lời này thì mĩm cười nói:
"Tương lai ai lại có thể suy đoán được chứ? Công tử nghĩ nhiều rồi.
"
Hàn Vũ Thiên lắc đầu phản bát nói:
"Quả thật không ai biết trước được ngày mai sẽ ra sao, nhưng thực lực ngươi yếu thì 2 từ ngày mai này 8 phần là họa, lo âu về ngày mai chính là cảnh chiến tranh, người thân, bằng hữu tử trận, cũng kết thúc của bản thân, thực lực không đủ 2 từ ngày mai chính là địa ngục của kẻ yếu.
"
"Thực lực ngươi mạnh thì ngày mai chính là một sự khởi đầu mới, đầy yên bình, ấm no, hạnh phúc, không lo sợ người thân, bằng hữu gặp nguy hiểm, ngày mai của kẻ mạnh chính là một THIÊN GIỚI!"
Giao lão nghe được lời này liền nhớ tới trận chiến với Tây Phỉ thành, mỗi ngày trải qua đều là núi thây biển máu, bình minh chiêu rọi lại là máu và xác người, hoàng hôn lặng xuống cũng là đao kiếm gãy đôi, chém giết không ngừng.
Mấy tháng đó đối với lão chính là địa ngục, chính là ngày mai của kẻ yếu, một kẻ yếu trải nghiệm nổi đau tột cùng của thế gian, mất đi bằng hữu, đệ tử.
Giao lão hai tay được hai ống tay áo rộng che phủ đang bắt đầu siết chặt, một trận chiến đó đã kết thúc biết bao sinh mệnh chứ?
Một trận chiến đó đã khép lại chuyến hành trình của vô số tiểu bối mà lão nhìn chúng chậm rãi lớn lên từng ngày.
Giao lão chính là kẻ yếu, đón tiếp một ngày mai tràn đầy thống khổ, bi ai, Hàn Vũ Thiên cũng là kẻ yếu, ngày mai của hắn liên tiếp đón nhận những điềm xui xẻo và hiểm họa.
"Công tử, lão phu e là phải toàn lực cố gắng, vì ngày mai của chính mình, cũng vì ngày mai của Vạn Niên cung.
"
Giao lão hai tay thả lại, tâm tình thoáng khôi phục, nghĩ mọi chuyện cũng đã thông suốt hơn.
Hàn Vũ Thiên mỉm cười nhìn lên mặt trời đã lên nói:
"Đúng vậy, vì chính bản thân và vì Vạn Niên cung, cùng nhau tới THIÊN GIỚI!"
Hai người bọn họ tâm sự với nhau, không một ai ở trong hang động có thể nghe thấy, chỉ riêng 2 người nói chuyện.
Hàn Vũ Thiên tìm một cành cây vừa vặn nằm ở trên đó, bóng mát cùng với gió nhẹ thổi tới, hắn tiện tay bắt lấy chiếc lá đang bay, dùng nó đặt lên môi thổi.
Âm thanh truyền ra một giai điệu êm tai, Giao lão ở phía dưới chấp tay sau lưng, nhắm mắt thưởng thức.
Những người bên trong hang động cũng là dừng lại dòng suy nghĩ của mình, lặng yên nghe giai điệu này.
Không biết từ bao giờ phía sau tán cây có một con mèo đen đang ngồi ở đó, nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Thiên.
— QUẢNG CÁO —
Hắc miêu này vậy mà đôi tai chăm chú lắng nghe không bỏ sót một chút gì từ đầu tới cuối.
"Ồ, ngươi cũng nghe được giai diệu này mà tới à?"
Lão già áo bào chàm lúc trước cũng là lặng lẽ xuất hiện bên cạnh của hắc miêu, lão là linh hồn của vùng đất Hoàn Thi này, từng gốc cây ngọn cỏ lão đều có thể cảm ứng, xuất hiện hay biến mất tùy ý, không một ai có phát hiện ra.
Lão già khoanh tay cùng với hắc miêu rơi vào trạng thái thưởng thức.
Phía Hoàn Thi hoàng tộc thì là một trải nghiệm tồi tệ, Hoàn Thi Long đập bàn phẫn nộ nói:
"Điện chủ Tứ Tuần, ngươi có phải là đang chơi đùa với trẫm? Chỉ trong một ngày mà trăm tên sát thủ bị diệt? Không phải trong đó có 4 tên