Mộ Thư Bá sau hai ngày điều tra gấp rút đã có được kết quả của Tuyết Vân Quán, hắn mau chóng bước vào phòng Hàn Vũ Thiên quỳ gối hành lễ nói:
"Cung chủ đại nhân, thuộc hạ đã điều tra được nguyên nhân và vị trí mới của Tuyết Vân Quán.
"
Kiều Nguyệt Nga nghe vậy đã rất gấp rút, nhưng cũng không có chen vào cuộc trò chuyện, Hàn Vũ Thiên thì nhẹ gật đầu ra hiệu cho Mộ Thư Bá nói.
"Trăm năm trước Bạch gia và Đinh gia có hẹn ước với nhau, hai gia tộc sau khi tổ chức lễ cưới đã bắt đầu gộp chung lại một nhà, Tuyết Vân Quán và Đinh Hinh Lâu cuối cùng trở thành Đinh Tuyết Lâu hiện tại, đất của Bạch gia để trống là để sau này xây dựng một đấu trường rèn luyện, bọn họ làm những chuyện này đều trong âm thầm, nên ai cũng nghĩ Bạch gia đã rời Trường An thành.
"
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu ra hiệu cho Mộ Thư Bá lui ra ngoài, Kiều Nguyệt Nga đứng lên nét mặt đã tươi vui hơn trước vài phần.
"Đi thôi.
"
Hắn và nàng rời khỏi Vạn Niên Các hướng tới Đinh Tuyết Lâu ở phía nam Trường An thành, nơi này sa hoa lộng lẫy nhìn như cung điện vua chúa, người qua lại trong đây ăn mặc sang trọng và rất có thế lực.
Thị nữ thấy khách đến chỉ là hai người ăn mặc thuộc thế lực tầm trung thì hơi tỏ vẻ xem thường, Hàn Vũ Thiên không quan tâm thản nhiên nói:
"Ta muốn gặp Bạch Yên Nha, nói là cố nhân Vân Đạo Tông đến thăm nàng.
"
Thị nữ kia đảo mặt mỉm cười nói:
"Khách quan thứ lỗi, hiện tại bà chủ không có ở Đinh Tuyết Lâu, hẹn ngài dịp khác.
"
Nàng ta nói xong thì Hàn Vũ Thiên vung tay bóp cổ của nàng nâng lên nói:
"Ta nói ngươi gọi nàng đến.
"
Hắn ném thị nữ kia ra không chút thương hoa tiếc ngọc, với loại người mắt cao hơn đầu thì không cần kiên nhẫn, trực tiếp uy hiếp liền giải quyết được mọi chuyện.
Thị nữ kia không sợ mà còn tức giận quát ầm lên nói:
"Người đâu mau bắt kẻ gây rối này lại.
"
Thủ vệ nghe thấy lập tức đi vào vây quanh Hàn Vũ Thiên và Kiều Nguyệt Nga vào giữa, những người xung quanh cũng đưa ánh mắt đến xem trò vui.
Hàn Vũ Thiên thở dài bàn tay hất lên liền đánh bay thủ về, hắn kéo cổ áo thị nữ bước vào một gian phòng trống nói:
"Ta cho ngươi nửa canh giờ để gọi Bạch Yên Nha đến.
"
Thị nữ cuối cùng đã khiếp sợ liên tục gật đầu không dám vọng động, ả quay người chạy chối chết không dám chậm trễ dù chỉ một giây.
Một đạo bạch quang hiện lên bốn bóng người, thị nữ lúc trước là một trong bốn người xuất hiện, Bạch Yên Nha dẫn theo hai tiểu nữ xinh xắn đáng yêu, là một cặp tiểu phượng.
"Vị các hạ nào muốn gặp ta?"
Bạch Yên Nha trăm năm không gặp tu vi đã đạt Thánh Nhân trung vị, còn sinh ra được một đôi tiểu phụng, nàng ta vốn đang nét mặt không vui vì có người quấy rối Đinh Tuyết Lâu, nhưng khi nhìn thấy người ngồi bên trong thì ngây người tại chỗ.
Kiều Nguyệt Nga cũng đơ người nhìn lấy tỷ muội cùng mình vượt qua sóng gió, hai nàng lập tức chạy lại ôm chằm lấy nhau không buông.
"Bạch Yên Nha.
"
"Kiều Nguyệt Nga.
"
Hai người ôm lấy nhau rất lâu mới bình ổn lại tâm tình, Bạch Yên Nha nhìn trên dưới Kiều Nguyệt Nga đánh giá một chút nói:
"Nguyệt Nga, mấy năm nay ngươi đã đi đâu mà ta tìm khắp nơi không thấy, màu tóc của ngươi cũng thay đổi rồi.
"
Kiều Nguyệt Nga cười rạn rở nói:
"Từ khi Vân Đạo Tông sụp đổ thì ta đã đến Vạn Niên Cung, cũng muốn tìm kiếm tin tức của ngươi, nhưng lại xảy ra quá nhiều chuyện cho nên không tiện, bây giờ thì ổn hơn rồi.
"
Bạch Yên Nha vài năm nay liên tục nghe chiến báo đều là do Vạn Niên Cung đứng mũi chịu xào, nàng cũng hiểu được Kiều Nguyệt Nga vất vả nói:
"Không sao, ngươi vẫn bình an thì quá tốt rồi, hiện tại ở Vạn Niên Cung ngươi đã thành thân chưa đây?"
Kiều Nguyệt Nga cười cười không nói, Bạch Yên Nha biết cả hai đều không còn là thiếu nữ hồn nhiên, những lời này nói ra ở đám đông cũng có chút không hay, nàng liền cho người sắp xếp phòng ở thượng lâu.
Mọi người ngồi xuống ổn định hết thì Kiều Nguyệt Nga mới cười nói:
"Ta đã thành thân lâu rồi.
"
Bạch Yên Nha mở to hai mắt hứng thú hỏi:
"Là vị công tử nào may mắn đến vậy? Cưới được Nguyệt Nga xinh đẹp của ta.
"
Kiều Nguyệt Nga đắc ý nói:
"Ngươi nhớ Vũ Thiên không?"
"Hắn? Cái tên làm ngươi khóc ư? Bà đây còn hận hắn vụ năm ấy, nếu để ta gặp lại thì một quyền đấm chết.
"
Bạch Yên Nha nghe tới hai từ Vũ Thiên liền đổi thái độ nhanh chóng, Hàn Vũ Thiên vừa định uống chum rượu khi nghe lời này cũng ngưng động tác, khóe môi giật giật chỗ xương sống lại truyền tới một cơn ớn lạnh.
Kiều Nguyệt Nga vuốt vuốt lưng Bạch Yên Nha nói:
"Đừng giận, ta và Vũ Thiên chính là đã thành hôn rồi.
"
"Hoang đường!"
Bạch Yên Nha nghe xong kinh ngạc đứng bật dậy, nàng ta tức giận nói:
"Không thể nào như thế được, tên khốn Vũ Thiên đó ở Vân Đạo Tông suốt ngày ức hiếp người khác, phẩm hạnh không tốt còn gây nhiều họa, ngươi sao có thể đồng ý thành hôn, nói là hắn ép cưới ngươi đúng không?"
Hàn Vũ Thiên nghe xong rượu vừa xuống cổ lại bị sặc ra hết, hắn lúc này mới lên tiếng phân minh nói:
"Ta ở Vân Đạo Tông đã ức hiếp ai chứ, còn họa là do những đệ tử kia tự chuốc lấy.
"
Bạch Yên Nha nghe thấy giọng nói quen thuộc của kẻ nàng ghét, Bạch Yên Nha cười nói:
"Vũ Thiên, ngươi vậy mà tự mình tới đây tìm chết!"
Nàng ta lao tới một quyền đấm tới, Hàn Vũ Thiên đang uống rượu thì cơ thể biến mất, thứ mà Bạch Yên Nha đập trúng chỉ là cái ly rượu.
Hàn Vũ Thiên xuất hiện lại là ở chỗ ngồi cũ của Bạch Yên Nha, hắn thở dài nói:
"Bạch Yên Nha, dù sao cũng từng là đồng môn, ngươi đừng có thù hằn nữa.
"
"Mẫu thân, người đang giận sao?"
Một trong hai bé gái song sinh lên tiếng làm cho Bạch Yên Nha trở lại bộ dáng dịu dàng, nàng tới bên cạnh hai đứa trẻ vuốt đầu nói:
"Hoa Hoa ngoan, mẫu thân không có tức giận, chỉ là chào hỏi bằng hữu thôi.
"
Kiều Nguyệt Nga nhướng mày kinh ngạc nói:
"Ngươi vậy mà đã có hài tử?"
Bạch Yên Nha lúc này mới nhớ bản thân đã là mẫu thân của ba đứa con liền cười tít mắt nói:
"Ta quên giới thiệu với ngươi, đây là Đinh Trầm Hương và Đinh Tuyết Mộng, còn một tiểu tử đã lớn tên Đinh Đông Hưng.
"
Đinh Trầm Hương hiểu chuyện cúi đầu thi lễ nói:
"Đinh Trầm Hương ra mắt bá bá, bá mẫu.
"
Kiều Nguyệt Nga lớn hơn Bạch Yên Nha vài tuổi thì có thể gọi là bá mẫu, còn Hàn Vũ Thiên thì nàng dám chắc hắn còn nhỏ tuổi hơn mình, vậy mà Đinh Trầm Hương lại gọi ra hai chữ bá bá này.
"Trầm Hương ngoan, con hẳn là tỷ tỷ đúng không?"
Hàn Vũ Thiên như mở cờ trong bụng mượn gió bẻ măng ôm lấy Đinh Trầm Hương đặt trên đùi, Đinh Trầm Hương hồn nhiên gật đầu nói:
"Trầm Hương là tỷ tỷ, bá bá vừa nhìn liền biết thật rất giỏi.
"
Hàn Vũ Thiên bàn tay lật lại liền có mấy món đồ chơi được bện bằng rơm xuất hiện nói:
"Bá bá cho Trầm Hương và Tuyết Mộng, mau qua bên kia chơi đi.
"
Hai đứa trẻ nhận được đồ chơi liền vui mừng nhảy cẩn lên cùng ra ngoài chơi, thị nữ xung quanh lập tức đuổi theo trông chừng giúp phu nhân.
"Ngươi không phục sao? Ta đã là phu quân của nàng ấy rồi, ngươi cũng nên gọi một tiếng tỷ phu đi.
"
Hàn Vũ Thiên đắc ý nhìn Bạch Yên Nha đang tràn đầy tức giận, nàng ta đứng dậy cười nói:
"Tỷ! tỷ cái đầu nhà ngươi tên thối tha, ngươi vẫn phải gọi bà đây một tiếng tỷ tỷ hoặc sư tỷ đó!"
Bạch Yên Nha lập tức đứng dậy bộc phát khí tức lao vào truy sát Hàn Vũ Thiên, hắn ta nhanh chóng tránh thoát công kích liên tục.
"Ah!"
Bên ngoài truyền tới tiếng kêu quen thuộc của Đinh Trầm Hương và Đinh Tuyết Mộng, ba người trong phòng lập tức ra ngoài xem tình hình.
Chỉ thấy hai bé gái bị một thanh niên nắm đuôi tóc sách lên, đây là Đinh Khương huynh trưởng trong tộc Đinh gia, kẻ này xưa nay kiêu căng hống hách lại thích gây chuyện với huynh đệ tỷ muội trong nhà.
Giờ hắn bắt gặp được hai tiểu muội chơi một mình liền chạy tới ức hiếp, Bạch Yên Nha thấy là Đinh Khương ra tay liền hạ thấp giọng nói:
"Đinh Khương công tử, hai đứa nó còn nhỏ lại là muội muội của ngươi, ngươi không nên động thủ như vậy.
"
Đinh Khương mặc kệ Bạch Yên Nha vẫn nắm đuôi tóc hai muội muội nói:
"Không phục thì gọi Bạch gia đến.
"
Đinh Khương cười tít cả mắt như chơi đùa với sâu bọ, ngay sau đó cảm giác ở hai cánh tay đột nhiên mất đi, truyền tới là một cơn đau mãnh liệt thấu tận trời xanh.
Hàn Vũ Thiên đã bẻ đi hai tay của tên nhóc hỗn hào này, hắn cuối xuống vuốt vuốt đầu của Đinh Trầm Hương và Đinh Tuyết Mộng đang khóc nói:
"Hai con đừng khóc, có bá bá ở đây thì không kẻ nào dám ức hiếp các con, bá bá sẽ đòi lại công bằng.
"
Hắn dứt lời đã biến mất thân hình đạp gãy hai chân của Đinh Khương, khiến hắn đau đớn tới ngất đi, Hàn Vũ Thiên nhìn