Chỉ là đối với lời nói khóc lóc van xin giả trân của tâm ma, Cao Lãng lắc đầu lạnh lùng buông một câu nói:
" Lời nói của ngươi thật chẳng có một chút thành ý nào."
Soạt. . .
Bàn tay hắn bám vào thành không gian tiếp tục kéo căng, khiến cho lỗ hổng càng lúc càng lớn, ánh sáng chiếu vào bên trong bao trùm lấy tất cả, loại bỏ đi những thứ u tối trong tâm hồn.
Cơ thể của tâm ma, cũng vì bị những tia sáng chiếu lên người mình, mà dần bị thủng trăm ngàn lỗ, rách toạc như tổ ong, chiếu sáng ra bên ngoài.
" Ngươi căn bản không thể giết được ta, chỉ cần ngươi trong lòng có tạp niệm, ta vẫn sẽ luôn sống. . ." Tâm ma cắn răng nói từng chữ, con mắt đầy hận thù nhìn vào Cao Lãng.
Cứ như thế, ánh sáng xuyên thấu cả vùng không gian này, phá hủy tâm ma, bao trùm cơ thể Cao Lãng, đưa hắn ra bên ngoài.
. . .
Bên trong căn phòng.
Cao Lãng con mắt đang nhắm khẽ cử động, hắn hơi chuyển động cổ của mình, từ từ mở mắt ra.
Chỉ là vừa mở mắt, con ngươi liền đọng lại tại chỗ, gương mặt đầy ngạc nhiên cứng họng nhìn người trước mặt mình.
Nằm ngay bên cạnh hắn, là Triệu Cơ đang nằm ngủ say, khoảng cách giữa nàng với hắn chỉ cách nhau một hơi thở.
Con ngươi hắn đảo liên tục xung quanh, trong đầu lập tức câu thông với Tử Văn:
" Chuyện gì vừa xảy ra?"
" Ngươi bất tỉnh không lâu thì nàng bị thương đi vào trong phòng, tự chữa trị thương thế cho bản thân mình xong là nàng phát hiện ngươi bị tâm ma ảnh hưởng, không ngại tiện tay cho ngươi ăn một viên đan dược có khả năng gây sát thương lên tâm ma."
Tử Văn cười nhạt nói, ngữ khí bình thản:
" Sau đó liền nằm ngay bên cạnh ngươi, cứ thế im lặng ngủ thiếp đi."
" Nàng bị thương? Đã có người Trận Pháp Tông ở đó, nàng bị thương kiểu gì chứ?" Cao Lãng ngạc nhiên hỏi, chợt phát hiện ra điều bất thường.
" Khoan đã, . . . Tử Văn. Giọng nói của ngươi?"
" Giọng nói ta sao?" Tử Văn ngạc nhiên hỏi.
" Tô Vũ. . ."
Cao Lãng thất thanh kêu lên, trong nháy mắt chui vào bên trong thức hải.
Hình dạng Tử Văn hiện tại, không còn là Cao Lãng phiên bản nữ nữa, mà đã chuyển sang hình dạng Tô Vũ phiên bản nam.
" Có điều gì kỳ lạ sao? Thi thoảng thay đổi hình đại diện một chút cho nó mới mẻ." Tử Văn nhún vai.
" Ồ. . . Không có gì." Cao Lãng hơi nghiêng đầu nói.
" Chuyện nàng làm sao bị thương ta nghĩ ngươi nên tự hỏi nàng. Bây giờ chưa phải lúc nghỉ ngơi đâu, việc của ngươi còn rất dài đấy." Tử Văn cười nói, bàn tay nhẹ hất lên, đẩy bay Cao Lãng ra khỏi thức hải.
Khi Cao Lãng bị đẩy bay ra, trên người hắn văng ra một giọt chất lỏng màu đỏ sậm, rơi xuống sàn.
Nhưng giọt chất lỏng này còn chưa kịp chạm xuống sàn nhà, đã bị Tử Văn khống chế lại, kéo vào lòng bàn tay mình.
" Đây là nhà của ta, ngươi một người đến sau nên đi tìm chỗ ở mới." Nhìn giọt chất lỏng giãy dụa trong lòng bàn tay, Tử Văn lẩm bẩm.
" Ngươi là ai? Thức hải của một tên Linh Đan Cảnh sao có thể chứa được một tồn tại kinh khủng như ngươi?" Tâm ma khiếp sợ nói.
" Việc ngươi nên quan tâm bây giờ, là yên tĩnh để cho ta lấy ngươi làm thí nghiệm. Đó là lý do ngươi còn tồn tại lâu đến như vậy." Tử Văn cười nhạt.
Ngón tay hắn có chút chuyển động, từ trên ngón tay đó, một chút xíu vật chất nhỏ giống như dây xích kỳ dị chui sâu vào chất lỏng, lấy nó làm vật dẫn trói chặt tâm ma ẩn giấu trong lòng Cao Lãng.
" Có rất nhiều kẻ vì sợ tâm ma nên ngay khi nó xuất hiện liền tìm cách tiêu diệt nó. Nhưng thực ra bọn hắn không biết, tâm ma nếu lợi dụng tốt, có thể củng cố ý chí bản thân, dùng nó làm động lực cho người có tâm ma luôn cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm mà phải vận động hết mình." Tử Văn lẩm bẩm.
" Bọn hắn sợ hãi không dám nuôi dưỡng tâm ma lớn mạnh, vì nó có thể nuốt chửng bản thể của mình bất cứ lúc nào. . . Nhưng có ta ở đây, ngươi không thể." Tử Văn chỉ vào tâm ma nói.
" Ta biết ngươi không muốn chết, vậy phải biết nghe lời của ta. Nếu không ta xoá linh trí của ngươi, để nó tự sinh tâm ma mới."
" Ta biết." Tâm ma uất ức gật đầu.
Nó cảm thấy bản thân quả thật rất khổ. Không những bản thể là một tên điên đầu óc logic suy nghĩ không bình thường, bị tha hoá hết chỗ nói, một kẻ như vậy tâm ma còn tha hoá hắn như thế nào nữa chứ? Bây giờ lại phải gặp một kẻ thực lực quá mạnh, tâm ma đối với hắn áp lực cực đại, đã bị hắn khống chế, còn bị đe doạ. . .
" Tốt." Tử Văn hài lòng gật đầu.
Chuyện này, chắc chắn sẽ không để cho Cao Lãng biết được, cần phải để hắn cảm thấy mình bị tâm ma ảnh hưởng, trong lòng có áp lực luôn cảnh giác đề phòng, rèn luyện tăng lên tốc độ tu luyện.
Tuy nhiên cũng phải biết khống chế điều độ, nếu tâm ma quá dồn dập, để Cao Lãng điên mất, vậy nghỉ chơi.
Cao Lãng sau khi bị đẩy ra ngoài, hắn tầm chú ý lại tiếp tục chuyển sang Triệu Cơ, im lặng ngắm nhìn nàng.
Nhìn thấy khuôn mặt vẫn luôn bao phủ một lớp vải che bên ngoài, Cao Lãng trong lòng như có xúc động, bàn tay chậm rãi vươn lên, muốn vén ra tấm khăn đó.
Chỉ là vừa chạm nhẹ vào khăn, Triệu Cơ mở mắt. Nàng cứ thế nhìn thẳng vào mắt Cao Lãng, hai người im lặng đối diện nhìn nhau.
Cao Lãng rút tay về, mỉm cười:
" Ngươi tỉnh rồi."
Triệu Cơ không nói chuyện, nàng khẽ chuyển động nhẹ rời giường, chỉnh lý một chút trang phục cùng chiếc khăn trên mặt, xác định khăn chưa lộ ra, mới hơi hơi