Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 290


trước sau


Thẩm Vạn Tam trầm mặc một hồi lâu, sau dần dần tỉnh táo lại, cảnh giác hỏi:

" Cao Lãng công tử làm sao có thể chứng minh, điều ngươi vừa nói là thật?"

" Ta vốn không cần phải chứng minh." Cao Lãng nhún vai:

" Chuyện này đã truyền khắp Dược Hoa Vực, chẳng mấy chốc tin đồn cũng sẽ lan tới đây thôi. Ngươi tin hay không, vậy tự đi kiểm chứng là biết."

" A. . . Ta chợt nhớ ra. Tam lão bản những năm này gửi cho Đại công tử tài nguyên tu luyện. Không phải là ít đi?" Cao Lãng cười nhạt nói.

Tuy Cao Lãng đã không còn ở Dược Hoa Vực, nhưng người đứng đầu chịu trách nhiệm quản lý Dong Binh Công Hội là bản thân hắn. Vậy nên phần lớn những chuyện xảy ra tại đó, hắn vẫn luôn quan sát kỹ càng.

Sắc mặt Thẩm Vạn Tam biến ảo không ngừng, dường như đang phải làm ra sự lựa chọn.

" Mối quan hệ của Cao Lãng công tử và Tam tiểu thư có phải vẫn luôn rất tốt?" Thẩm Vạn Tam hỏi.

Cao Lãng không chút do dự nhẹ gật đầu.

" Vậy công tử có hay không biết được rằng, Tam tiểu thư mới đến Thanh Linh Vực không lâu?" Thẩm Vạn Tam cười nói.

Cao Lãng gương mặt hơi do dự hai giây, sau đó mỉm cười nhẹ gật đầu.

Thẩm Vạn Tam quan sát nắm được vẻ mặt đó, trong lòng nở nụ cười lạnh.

" Hai vị trò chuyện thật vui vẻ đâu? Khiến cho ta bên ngoài cũng muốn nhảy vào góp vui."

Giọng nói từ phía sau lưng Thẩm Vạn Tam vang lên, Trịnh Hoà mỉm cười tiến tới khiến Thẩm Vạn Tam cảnh giác.

" Đích thân Thanh Hoa học viện tới đây mà vẫn không giải quyết được mớ hỗn độn này, thật khiến người bên ngoài phải lắc đầu ngao ngán." Thẩm Vạn Tam chế nhạo.

" Việc Thanh Hoa học viện chúng ta làm, không đến người ngoài như ngươi phải quan tâm." Trịnh Hoà phản bác lại.

Cao Lãng biến sắc, Trịnh Hoà xuất hiện ở đây. Vậy còn Đức Văn mới đứng cùng hắn đâu?

Quả nhiên nhìn vào chỗ đám người đang giao chiến bên kia, đã thấy Đức Văn lao vào bên trong đám người, tìm cách kiểm soát lại con Lệ Quỷ.

" Cao Lãng công tử. Bên ngoài nguy hiểm, ngươi vẫn là ở yên đây để chúng ta bảo hộ cho ngươi thì hơn." Trịnh Hoà đứng chắn trước mặt Cao Lãng, cười nói.

Cao Lãng gương mặt trầm xuống. Lời nói bảo hộ đáng ra thật là một trò cười. Chỉ cần Lệ Quỷ bị kiểm soát, đám người đều chắc chắn sẽ chuyển sang vây công hắn.

Khi đó Trịnh Hoà còn tiếp tục bảo hộ cho hắn được nữa không, hay là lại kiếm một cái lý do vô dụng nào đó đứng bên ngoài nhìn hắn gặp nguy hiểm?

Soạt. . .

Ngòi bút trên tay Cao Lãng động, hắn vuốt một đường bên trên bức hình vừa mới vẽ. Cây kiếm bằng máu do hắn vừa mới vẽ ra như trở thành thực, nó lao ra khỏi bức tranh phi về phía Trịnh Hoà, vô cùng hung lệ.

Thanh kiếm máu này, bao gồm toàn bộ sát khí cùng tâm tình mà Cao Lãng tích tụ từ nãy giờ, chuyển vào bên trong đó.

Keng. . .

Trịnh Hoà đưa bàn tay ra, từ trên lòng bàn tay hoá thành một lốc xoáy nước kéo thanh kiếm vào bên trong, lưỡi kiếm bị vòng xoáy nước dần dung hoà trở lại thành máu, nhuộm đỏ cả vòng xoáy nước đó.

" Sát khí thật nặng."

Trịnh Hoà nhíu mày nói, trong lòng càng cảnh giác lên. Cao Lãng khó đối phó hơn hắn tưởng nhiều.

Vụt. . .

Thân hình Cao Lãng tại vị trí biến mất, đến khi xuất hiện, đã là vòng qua sau người Trịnh Hoà, lao tới khu vực hỗn chiến.

Trịnh Hoà vốn còn đang định ngăn cản, đã ngay lập tức bị Thẩm Vạn Tam ra tay.

Ầm. . .

Thẩm Vạn Tam cơ thể chợt lớn hơn một vòng, cả người hắn lập tức lao ra, đâm thẳng vào Trịnh Hoà, khiến hắn không thể không ra tay ngăn cản.

" Ngươi có ý gì?" Trịnh Hoà tức giận.

" Cao Lãng công tử là người Triệu Gia, nên ta có chút trách nhiệm phải làm thôi." Thẩm Vạn Tam cười nói.

" Thẩm Vạn Tam, ngươi nên nhớ ngươi họ Thẩm chứ không phải họ Triệu. Triệu Gia chưa chắc vì thế mà thay đổi cách đối xử đối với ngươi." Trịnh Hoà cười lạnh.

Thẩm Vạn Tam sắc mặt biến ảo khôn lường, hắn bản thân tuy thực lực mạnh nhưng không phải người Triệu Gia, vậy nên vẫn luôn bị người Triệu Gia cảnh giới thấp hơn hắn sai khiến.

Bỏ bao công sức đầu tư Đại Công tử thì lại bị Cao Lãng đem tin động trời, khiến cho hắn cảm giác bao công sức mình bấy lâu nay đều là công cốc.

Tuy trong lòng phẫn uất, nhưng hắn vẫn ra tay ngăn cản Trịnh Hoà. Hai bên thế lực khác nhau, Trịnh Hoà mà được lợi, Thẩm Vạn Tam càng thêm không được lợi.

. . .

Bên kia khu vực hỗn chiến.

Tình cảnh đã rơi vào hết sức căng thẳng.

Ngoài những người đã chết ra, số người còn lại. Người thì bỏ chạy mất, người thì vẫn còn gắng gượng chiến đấu. Quân số chỉ còn khoảng gần trăm Linh Đan Cảnh cường giả.

Đức Văn vừa mới xuất hiện, đám người như tìm thấy người dẫn đầu, lập tức lấy hắn làm trung tâm, sau đó theo mệnh lệnh Trịnh Hoà ra lệnh, tạo thành một trận pháp bao vây Lệ Quỷ.

Trên người Đức Văn bộc phát ra một trận âm khí cực lớn, thu hút sự chú ý của Lệ Quỷ vào chỗ hắn. Sau đó ngón tay tạo thành ấn ký hình đầu lâu màu đỏ, đánh lên người Lệ Quỷ.

" Grào. . ."

Lệ Quỷ đau đớn rít gào lên một tiếng, thần sắc càng thêm hung mãnh. Nó giết chóc từ nãy đến giờ đã hoàn toàn mất hết thần trí, chỉ có thể cậy mạnh mà loạn đánh.

Cơ thể nó điên cuồng lao đến chỗ Đức Văn, nhưng xung quanh như có một bức tường vô hình khiến cho Lệ Quỷ dù có cố gắng lao vào, sau đó nhanh chóng bị đánh bật

ra. Mù chạy loạn ở bên trong.


Đám người nhìn thấy Lệ Quỷ dễ dàng bị kiểm soát như vậy, cả người thở phào nhẹ nhõm. Tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Rầm. . .

Keng. . . Keng. . . Keng. . .

Trên đầu đám người, xuất hiện một cơn mưa kiếm khí, nhưng vì có trận pháp do đám người tập trung củng cố, khiến kiếm khí lao vào bên trong đó, nhưng lại chỉ khiến đám người giật mình cảnh giác mà thôi.

Đức Văn sắc mặt biến đổi, kiếm khí tuy không phá được trận pháp, nhưng lại kiếm nó bị hư hao ít nhiều. Nếu Cao Lãng còn tạo thêm một đợt kiếm khí nữa, e là trận pháp bị phá mất.

" Ngăn hắn lại." Đức Văn chợt quát lớn.

Từ bên trong các khu kiến trúc, ẩn núp đã lâu Tám vị Nguyên Anh Cảnh nhất trọng cường giả đồng loạt xuất hiện, lập tức lao vào vây công Cao Lãng.

Nhìn thấy khí tức trên người bọn hắn, Cao Lãng có thể nhận ra, đám người đều là cùng một bọn.

Một kiếm khí đỡ lấy hai chiêu của hai tên Nguyên Anh Cảnh phía trước, vận dụng thân pháp né đi đòn tấn công của người phía bên cạnh. Cao Lãng cảnh giác:

" Báo cho ta thân phận các ngươi?"

" Huyền Quỷ Tông."

Một lão già bên trong đám người đáp lời.

" Vì để giết được ta mà vác cả Tông môn theo, ta có phải hay không nên cảm thấy vinh dự?" Cao Lãng chợt cười nói.

" Tiểu tử, ngươi tưởng rằng chúng ta cùng tới đây là vì ngươi sao? Ngươi cũng quá đề cao bản thân." Một tên trong số đó cười lạnh.

" Ồ. . .Là vì để biến người kia thành Lệ Quỷ sao?" Cao Lãng gật đầu hiểu ra:

" Để ta đoán xem. Hắn có thể là đối thủ của Tông môn các ngươi, hoặc là kẻ thù?"

Tuy nhiên đám người lại không ai tiếp tục trả lời lại Cao Lãng, mà tập trung vây công hắn.

. . .

Đức Văn duy trì lấy trận pháp, nhìn thấy Oán Quỷ dáng vẻ đã lộ vẻ mệt mỏi, lập tức bắt lấy hai tên Linh Đan Cảnh xui xẻo đứng gần mình nhất, ném vào bên trong trận pháp.

Soạt. . .

Người bị ném vốn là đệ tử của Tông môn hắn ta. Học lấy công pháp của Huyền Quỷ Tông.

" Cứu ta. . . Mau thả ra trận pháp, cho ta ra ngoài. Tông chủ. . ."

Bị ném vào bên trong trận pháp, một tên nhanh chóng bị Lệ Quỷ tóm lấy, sau đó trong cơn mất thần trí, cứ thế mở cái miệng đầy máu của mình, ăn sống nuốt tơi tên đó.

Tên còn lại sau khi hồi thần, lập tức mở miệng kêu gào, điên cuồng đánh lên trận pháp, sắc mặt hoảng sợ cầu cứu Đức Văn.

" Không được lơi là. Lệ Quỷ sức mạnh còn rất lớn, các ngươi nếu để trận pháp mất uy lực, vậy không khác hai tên kia là bao."

Lạnh nhạt nhìn một người bị ăn thịt, một người thì kêu gào, Đức Văn vẫn duy trì bộ dáng lạnh nhạt đó nói.

Đám người xung quanh sắc mặt hoảng sợ không dám nói một lời, cứ thế trơ mắt nhìn hai người bị Lệ Quỷ ăn sống.

Đứng trước mặt lựa chọn để an toàn cho bản thân, không ai dám có can đảm lựa chọn rời bỏ trận pháp lao vào cứu bọn hắn.

Không nói đến thực lực bọn hắn không đủ, lại thêm dù cho chỉ có một hai người rời đi, căn bản không thể nào thả ra trận pháp cứu tên đó ra ngoài. Vì Đức Văn mới là người khống chế lấy trận pháp.

Không có kẻ nào dám trở thành người thứ ba bị Đức Văn ném cho Lệ Quỷ ăn thịt.

" Gào. . ."

Lệ Quỷ sau khi ăn thịt hai người, làm da bên ngoài dần nổi lên những hình hoa văn màu đen bao bọc lấy nó, khiến cho cơ thể của nó cũng dần bị yếu đi. Quằn quại giẫy dụa trên mặt đất.

Nhìn thấy có tác dụng, Đức Văn vui sướng mỉm cười, hắn nhanh chóng đánh tay tạo thành ấn ký, sau đó lợi dụng trận pháp, nếm thử ý đồ khống chế Lệ Quỷ.

. . .

Phía Đông.

Rất xa bên ngoài Phong Vũ Thành.

Một con thuyền bay đang lao nhanh tới đây, bên trên thuyền, là năm bóng người khác nhau. Bọn hắn đều mặc lên trang phục Thanh Hoa học viện.

" Tên tiểu tử đó sắp đặt người chiến đấu tại phía Đông Phong Vũ Thành, mục đích chính là cố ý khiêu khích Thanh Hoa học viện đây mà. Thời gian chiêu sinh sắp kết thúc, vậy mà đệ tử mới nhập học của Thanh Hoa học viện vì vướng bận mà không thể rời khỏi cổng Đông, lại phải đi cổng Nam, đúng là trò đùa."

Ngồi giữa tên lão sư Thanh Hoa học viện chống gậy càm ràm nói.

" Sư phụ, ta thay mặt biểu ca cùng với Cao Gia xin lỗi ngươi. Hắn có lẽ không để ý nhiều như vậy đâu?" Cao An An bên cạnh cúi đầu xin lỗi.

Bên cạnh nàng, ngồi lấy Cao Ngọc, Cao Tiếu Thiên và một tên nam tử khác.

Bên trong bọn hắn, chỉ duy nhất tên nam tử này, không mặc lấy trang phục Thanh Hoa học viện.

" Ngươi không cần phải nói đỡ cho hắn. Cao tầng học viện cử ta đến chính là để chấm dứt trò đùa này. Học viện như vậy là quá đủ mất mặt rồi." Tên lão sư thở dài nói.

" Cao An An, ngươi không sao chứ? Lúc trước ta gặp ngươi nói chuyện với Triệu Cơ tiểu thư, sắc mặt ngươi không tốt lắm." Cao Ngọc bên cạnh chú ý hỏi.

Cao An An lấy lại tinh thần, lắc đầu xua tay nói:

" Ta không sao? Không có chuyện gì?"






trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện