Cao Gia, bên trong đại sảnh.
Cao Gia gia chủ đứng trước mặt chiếc ghế hắn hay ngồi, cúi xuống nhặt lấy từng mảnh vụn gỗ của nó. Cả người cứ thế ngơ ngác như người mất hồn.
Bên cạnh hắn chỉ có ba vị trưởng lão mà thôi, còn hai vị lão sư của Thanh Hoa học viện, cũng đã sớm rời đi.
" Gia chủ!"
Cao Cường dẫn vài tên hộ vệ chạy vội đến, cúi đầu hành lễ.
" Thiệt hại thế nào?" Cao Gia gia chủ nhắm mắt hỏi.
" Hơn trăm người thiệt mạng, tất cả đều là thị nữ và nô bộc. May mắn không có người Cao Gia bị thương. Còn về tài sản, . . .thống kê còn chưa xong, nhưng muốn hoàn toàn sửa chữa, e phải mất tới vài năm." Cao Cường khó chịu nói.
Nắm tay Cao Gia gia chủ run rẩy siết chặt lại, nội tâm hiện lên một ngọn lửa giận dữ vô hình.
" Tất cả cũng chỉ tại Cao Lãng, là do hắn quay về khiến gia tộc lâm vào tình cảnh này. Mẫu thân hắn năm xưa cũng là như vậy. . . Oan nghiệt." Tam trưởng lão tức giận chửi rủa.
" Tam trưởng lão. . ."
Cao Gia gia chủ quát lớn lên một tiếng, ngăn không cho hắn tiếp tục nói chuyện.
" Gia chủ, ngươi nhìn rõ rồi đi. Hai mươi tư năm trước Cao Tuyết quay về gây ra hoạ lớn cho cả gia tộc. Bây giờ lại đến lượt nhi tử ả quay về không khác chút nào. . . Bọn hắn nên phải đuổi hết ra khỏi Cao Gia, nếu không chúng ta không có một ngày được yên."
Tam trưởng lão tinh thần hơi bất ổn, vẫn kiên trì nói.
Cao Gia gia chủ híp mắt, liền quay sang nhìn hai vị trưởng lão còn lại:
" Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"
" Mọi việc toàn do gia chủ quyết định. Cao Gia sống hay chết là do ngài." Đại trưởng lão chậm rãi nói.
Lời tuy không triệt để bộc bạch ra, nhưng hàm ý vô cùng rõ ràng. Chính là cố tình đặt áp lực lên người hắn.
Cao Gia gia chủ con ngươi nhắm lại, hắn như vẫn còn nhớ tới lời nói quen thuộc trong tai:
" Biểu ca, nhi tử ta, nhờ ngươi. . ."
Đến khi hắn mở mắt ra, mục tiêu tràn đầy kiên quyết.
" Hai mươi tư năm trước ta không phải là gia chủ, Cao Gia vẫn có thể yên ổn phát triển. Bây giờ Cao Gia gặp khó khăn, chỉ lớn hơn chút mà thôi." Cao Gia gia chủ cảm khái, bàn tay đưa ra phía ba vị trưởng lão, sau đó nắm chặt lại, trong lòng hạ quyết tâm.
" Cao Cường, tập trung toàn bộ người Cao Gia từ Linh Khiếu Cảnh thất trọng trở lên. Sau đó theo chân ta đi hỗ trợ Cao Lãng. Người Cao Gia tại nơi này yên bình đã quá lâu, cần phải có thêm chút huyết tính." Cao Gia gia chủ ra lệnh.
" Rõ!"
Cao Cường chắp tay quát lớn, cả người lộ vẻ hưng phấn đi ra lệnh.
" Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão. Gia chủ ra quyết sách như vậy, các ngươi không ngăn cản?" Tam trưởng lão vội nói.
Đại trưởng lão khẽ liếc sang Tam trưởng lão, thái độ bình tĩnh nói:
" Quyết sách của gia chủ, quyết định hướng đi của Cao Gia."
Nói xong đầu hơi ngẩng lên, nhìn vào bóng lưng kiên định đó:" Cao Gia những lúc như thế này, càng phải tập trung đoàn kết lại. Chứ không phải là chia rẽ."
Tam trưởng lão cúi đầu không nói gì thêm, tuy nhiên ánh mắt bộc lộ rõ, hắn chỉ tạm thời bỏ qua chuyện này mà thôi.
. . .
Phía Đông Phong Vũ Thành.
Rầm. . .
Rầm. . .
Từng tiếng âm thanh tàn phá thi nhau vang lên. Tại đây Lệ Quỷ như được giải phóng thiên tính của mình, lần lượt phá hoại từng dãy nhà cửa, chém giết người bên dưới như gặt rau.
Đám người đến ám sát Cao Lãng tuy cảnh giới đều là Linh Đan Cảnh trở lên. Nhưng Lệ Quỷ còn cao hơn nhiều bọn hắn, vậy nên tình cảnh đồ sát, là đơn phương nghiêng về một phía.
Hàng trăm người đoàn kết lại tạo thành thế trận liên thủ đối phó với một con ma quỷ hung dữ. Tình cảnh đẹp thế này, Cao Lãng đang ngồi uống rượu trên cửa sổ nhà trọ thưởng thức nó.
Tiếng hò hét, tiếng chém giết, tiếng gào thét thay nhau vang lên. Cùng với từng dãy nhà cửa bị phá hủy, tạo thành một mặt hoàn toàn tương phản với khu vực khác của Phong Vũ Thành.
Róc rách. . .
Cầm lên bình rượu rót vào cổ họng, Cao Lãng cười nhạt dùng Bút Phán Quan vẽ lên cửa sổ căn phòng.
Ngòi bút thấm bằng máu đang dần được hắn phác hoạ ra thành từng thanh trường kiếm một.
" Ngươi còn có tâm tình để luyện nét chữ sao?" Tâm ma bên trong lòng Cao Lãng nói.
" Câm miệng, giết chết bao nhiêu người như vậy rồi, chẳng lẽ còn không thoả mãn được ngươi?" Cao Lãng cắn răng nói.
Bên trong căn nhà trọ hắn đang ngồi, máu tươi chảy lênh láng, đồ đạc đổ vỡ lộn xộn xáo tung lên. Hơn năm mươi cái xác khô, héo quăn queo nằm la liệt xung quanh.
Trong căn phòng này, ngoại trừ Cao Lãng ra, đã không còn ai sống sót.
" Ngươi là dùng Bút Phán Quan giết bọn hắn để hồi phục linh khí cho mình, hành động của ngươi đừng nên đổ tội cho ta." Tâm ma phản bác.
" Càng dùng Bút Phán Quan lâu, tâm trí ngươi sẽ càng nhanh sa vào giết chóc. Rượu trong quán này quá nhẹ, căn bản không có tác dụng để cho ngươi lấy độc trị độc." Tâm ma quái dị nói.
Hơi thở Cao Lãng dần trở nên nặng nề. Tâm ma nói không sai, thời gian gần đây liên tục sử dụng Bút Phán Quan đã khiến Cao Lãng như trầm mê vào bên trong đó. Huyết tính trên người không có giảm bớt mà chỉ ngày càng dày đặc thêm.
Tâm trí càng dễ trầm luân càng khiến cho Tâm ma thừa cơ lợi dụng vào, vậy nên mặc dù tuy biết việc trước mắt không phải thảnh thơi ngồi như này, nhưng hắn vẫn không kìm được kiên