Đứng trước mặt Cao An An, một cái lão già trang phục màu xanh đậm, thêu lên hoa văn cổ kính, một tay chống gậy lạnh nhạt nhìn đám người.
Nhìn thấy tình cảnh huyết tinh trước mặt, lão già lông mi hơi nhíu lại, nhẹ giọng nói:" Tiểu tử, ngươi sát tính thật nặng."
Đức Văn nhìn thấy người trước mặt không rõ sâu nông, lại nhìn thấy trang phục đám người đằng sau, chắp tay hành lễ:
" Tiền bối, ta động vào hắn không động vào Cao Gia, phiền ngài đừng nhúng tay vào."
" Hắn là người Cao Gia, ngươi nghĩ sao ta lại không nhúng tay?" Lão già chống gậy nói.
Nghe xong câu nói, Đức Văn biết được người này không phải cùng một bọn với Trịnh Hoà, khẽ quát:
" Lên."
" Gràoo. . ." Lệ Quỷ được ra lệnh, lập tức xông lên nghênh đón.
Tuy biết khả năng phần thắng rất thấp, nhưng Cao Lãng kiệt sức đang ở trước mặt, hắn không cam tâm cứ thế bỏ qua.
" Hừ. . ." Lão già hừ lạnh một tiếng, cánh tay chống gậy dậm mạnh xuống đất.
Từ đầu cây gậy chỉ kêu lên một tiếng vang nhỏ, xung quanh mặt đất trước mặt hắn nứt ra, lửa từ bên dưới bốc lên, hình thành một con linh dương lửa khổng lồ.
Hoả Dương Hiệu Triệu.
" Òoo. . ."
Linh hương hưng phấn kêu lên, tốc độ nhanh như bàn đạp xung kích thẳng với Lệ Quỷ. Hai bên cứ thế đâm vào nhau.
Ầm. . .
Một húc đánh bay Lệ Quỷ ra ngoài, con linh dương lửa dẫm đạp qua nó, sau đó vòng quay lại.
Nhìn thấy Linh dương lửa vòng lại lần nữa, Đức Văn biến sắc.
" Mau tránh ra."
Nhưng đã muộn, Lệ Quỷ sau khi bị đánh bay, cơ thể hiện lên vết cháy xém, bộ dạng yếu ớt. Linh dương lửa sau khi vòng lại, nó trực tiếp cắn lấy con Lệ Quỷ, sau đó bao bọc Lệ Quỷ, hoá thành một chùm lửa bay vào trong khe nứt dưới mặt đất rồi biến mất.
Rắc. . . Rắc. . .
Mặt đất khép lại, mọi chuyện cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cao Lãng đứng im lặng sợ đến ngây người. Con Lệ Quỷ kinh khủng như vậy, cứ thế chỉ bị lão già này dùng một gậy cho đánh mất.
Đức Văn nhìn thấy tình cảnh không ổn, liền lập tức quay đầu bỏ chạy.
Rầm. . .
Từ bên dưới mặt đất chỗ chân hắn, trồi lên một cái bàn tay bằng đá tóm chặt lấy hắn, chậm rãi kéo hắn xuống dưới mặt đất.
" Tiền bối, tha mạng. . ." Đức Văn hoảng sợ cầu xin.
Xoẹt. . .
Ánh kiếm loé lên, sau lưng Đức Văn xuất hiện thanh kiếm khí của Cao Lãng chém đứt đầu hắn, văng ra bên ngoài.
Lão già nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Mặt đất vốn đang kéo thi thể Đức Văn xuống từ từ trồi lên, ném hắn lên bờ.
Đức Văn khi đó vốn dĩ có thể còn cơ hội sống, nhưng hắn lại bị Cao Lãng giết chết rồi.
Loạt soạt. . .
Lão già dẫn đầu đám người Cao An An đến không bao lâu, Trịnh Hoà cùng Thẩm Vạn Tam vốn đang giao tranh bên kia cũng tự giác xuất hiện. Cả hai đều lâm vào tình cảnh khó xử.
" Tham kiến Hồ lão."
Trịnh Hoà cùng Thẩm Vạn Tam liếc mắt nhau hành lễ.
" Trịnh Hoà lão sư, ngươi thật khiến ta thất vọng."
Hồ lão cánh tay chống gậy chỉ khẽ nói một câu, đã khiến Trịnh Hoà biến sắc, cúi đầu không dám buông lời phản bác.
" Lát nữa theo ta quay về Thanh Hoa học viện, chuyện ở đây đã không đến lượt ngươi phải quản nữa." Hồ lão ra lệnh.
" Phải." Trịnh Hoà cúi đầu.
Thẩm Vạn Tam bên cạnh lắc đầu cảm thán.
Hồ lão địa vị ở Thanh Hoa học viện cực cao, quyền lực chỉ dưới Viện trưởng và Phó viện trưởng. Trừ khi Trịnh Hoà không muốn tiếp tục lăn lộn tại Thanh Hoa học viện, nếu không hắn đừng hòng có ý tưởng chống đối gì.
" Tam lão bản." Hồ lão nhẹ hô.
" Hồ lão có việc dặn dò?" Thẩm Vạn Tam cung kính.
" Hi vọng chuyện lần này không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Thanh Hoa học viện và Triệu Gia."
" Chuyện đấy ngài nên hỏi người bị hại thì đúng hơn." Thẩm Vạn Tam khẽ chỉ, nghiêng người hướng về Cao Lãng sau lưng hắn.
Hồ lão nhìn thấy Cao Lãng cảnh giới còn chưa đến Nguyên Anh Cảnh, vẻ mặt hơi chuyển, im lặng coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Vạn Tam lắc đầu, cái lão coi trọng mặt mũi này. . .
" Đa tạ tiền bối ân cứu mạng." Cao Lãng cúi đầu nói.
" Không phiền, diệt ma hiệp đạo vốn là nghĩa vụ của Thanh Hoa học viện. Hắn vì nuôi Lệ Quỷ giết bao nhiêu mạng người, không sớm thì muộn cũng sẽ chết." Hồ lão híp mắt nhìn Cao Lãng nói.
" Ta nhìn ngươi lệ khí trên người vô cùng nồng đậm, giết. . . Không ít người đi?"
" Đã nhìn rõ hiểm ác thế giới bên ngoài, sao có thể tránh không giết người?" Cao Lãng không quan tâm, cười nhạt nói.
" Nói đúng lắm, nhưng người giết, phải là người đáng giết." Hồ lão gật đầu nói.
" Những kẻ ta giết, đều là đáng giết." Cao Lãng chậm rãi nói.
" Ngươi thấy như nào là đáng giết?" Hồ lão hỏi.
" Chặn đường của ta,. . .đều đáng giết." Cao Lãng trầm giọng.
Vù. . .
Hồ lão con mắt vốn đang híp lại chợt mở to ra, trừng mắt nhìn Cao Lãng, khí thế trên người Nguyên Anh Cảnh bát trọng cũng cứ thế triển lộ.
Hắn khí thế không hề dồi dào, mà giống như dòng nước chảy, chỉ đè lên một mình người Cao Lãng, trong khi mọi người xung quanh lại không ai bị sao.
Cao Lãng không hề yếu thế nhìn lại, con ngươi vẫn còn lưu giữ màu huyết hồng, cây kiếm trên tay cắm chặt dưới đất, nắm tay cầm kiếm run rẩy siết chặt.
Kiên trì dùng kiếm làm giá đỡ cho cơ thể đang chống chịu lấy áp lực.
Mắt thấy bầu không khí dần ngày càng căng thẳng, sau lưng Hồ lão vang lên tiếng nói vui vẻ, phá tan bầu không khí này.
" Hồ lão. . . Hồ lão. . . Đây là thiếu chủ của Triệu Gia, ngài không muốn hai bên tiếp tục náo mâu thuẫn đúng không? Bên ngoài còn có