Vút. . . Vút. . . Vút. . .
Tốc độ ra tay điên cuồng, lưỡi đao của Chúc Ca càng lúc càng nhanh, Cao Lãng bình tĩnh né chiêu, chỉ là mới đầu tốc độ hắn có ưu thế, nhưng dần dần đang bị Chúc Ca vượt qua.
" Sao có thể như vậy, hắn không biết mệt sao?" Cao An An kinh ngạc hỏi.
" Lưỡi đao trên tay hắn là Địa Giai cao cấp binh khí, lại thêm công pháp của hắn nữa. Dường như mỗi lần hắn ra chiêu đều sẽ tích lũy phụ trợ cho chiêu tiếp theo, dần dần cộng lại sẽ càng lúc càng nhanh." Viêm Ấu Lăng nghiêm túc nói.
" Nếu như vậy chẳng phải nói càng đánh lâu, biểu ca ta càng thêm bất lợi? Vậy ai có thể đánh lại được hắn chứ?" Cao An An nói.
" Điều đó thì ta không biết." Viêm Ấu Lăng lắc đầu.
Cảnh giới của nàng chưa đạt đến như hai người bên dưới, nên không thể hiểu được.
" Ngươi nói vậy cũng đúng, nhưng phàm là mọi loại công pháp, đều sẽ có nhược điểm." Đột nhiên Trần Dần mở miệng giải thích.
" Nhược điểm gì?" Hai người đồng loạt nhìn sang.
" Cơ thể hắn có thể chịu nổi tốc độ đó không. . ." Trần Dần mỉm cười nói
Ầm. . . Ầm. . .
Bên dưới sàn đấu, Cao Lãng và Chúc Ca đã giao thủ hơn trăm chiêu.
Phần lớn đều là Chúc Ca tấn công, Cao Lãng né tránh. Mỗi lần Cao Lãng xuất kiếm, cũng chỉ có thể tạm thời làm chệch hướng đi lưỡi đao của Chúc Ca mà thôi.
Mỗi lần Cao Lãng sử dụng Thuấn bộ xuất hiện ở vị trí khác, còn chưa tới nháy mắt Chúc Ca đã biến chiêu đưa lưỡi đao của hắn tới vị trí đó.
Kỹ năng tốn hao rất nhiều linh khí, Cao Lãng không thế liên tục sử dụng Thuấn Bộ mà không có thời gian nghỉ ngơi được. Vậy nên tạm thời hắn không thể nào cắt đuôi được Chúc Ca.
" A ha ha ha. . ., Sảng khoái, thật sảng khoái a." Chúc Ca cười điên cuồng, ra đòn căn bản không có chút nào là ngơi tay.
Mặt sàn đấu dưới chân bọn hắn đã bị cày xéo thành mảnh nhỏ, gạch đá hỗn độn.
Dù cho có được trận pháp gia trì, cũng không ngăn cản được bao nhiêu.
" . . ."
Vốn còn đang ồn ào đám đông trở nên lặng ngắt, tất cả mọi người đều tập trung chăm chú vào trận chiến của hai người bên dưới kia. Chỉ e sợ sẽ bỏ sót một phần nào đấy.
Vì hai người giao thủ bên dưới, tốc độ thật quá nhanh.
Dù cho bọn hắn có liên tục di chuyển bên trên sàn đấu, thì khoảng cách giữa hai người từ đầu đến giờ vẫn liên tục giữ là ba mươi mét không rời.
Cao Lãng mỗi lần xuất hiện vị trí khác, Chúc Ca liền có thể dựa vào thân pháp của mình mà nhanh chóng đuổi kịp. Giữ khoảng cách an toàn, liên tục tấn công tầm xa.
Khác biệt hoàn toàn trận đấu của Quách Kha và Triệu Kính mang đậm hiệu ứng đặc sắc.
Trận đánh của Cao Lãng và Chúc Ca liền loại bỏ hoàn toàn những thứ dư thừa, chỉ tập trung vào tốc độ cùng sức sát thương suy nhất.
Bọn hắn chiêu thức đều mang nặng tính sát phạt, tất cả đều ra tay toàn lực hòng lấy mạng đối phương.
Đây là khác biệt hoàn toàn với giao thủ phương thức thông thường.
Cao Lãng nhíu mày, đánh lâu như này căn bản không phải là cách. Nhưng hắn thật không muốn để lộ toàn bộ át chủ bài của mình.
Vì người xem bên trên, có rất nhiều cường giả của Thanh Hoa học viện và các thế lực xung quanh.
Lạch cạch. . .
Không tiếp tục né tránh lưỡi đao, lần này Cao Lãng thả chậm tốc độ của mình, lưỡi đao của Chúc Ca đem theo dây xích, liền quấn chặt lấy lưỡi thanh trường kiếm của hắn.
Giật. . .
Hai người lâm vào thế giằng co với nhau, nắm chặt lấy binh khí của mình, giây xích của Chúc Ca được kéo căng hết cỡ.
" He. . ." Chúc Ca chợt mỉm cười.
Đầu lưỡi đao trói lưỡi kiếm Cao Lãng chuyển sang màu đen, nó hấp thụ sức mạnh từ lưỡi thanh trường kiếm, sau đó theo dây xích chuyển sang đầu lưỡi đao bên kia, đầu lưỡi đao trên tay Chúc Ca chuyển sang màu đỏ rực. Âm u mà ma mị.
" Thiên giai binh khí, thật mạnh." Chúc Ca ngoác miệng cười nói.
Bàn tay phải cầm lưỡi hái bị toác ra vài vết nhỏ, máu tươi khẽ chảy trên dây xích.
Nhưng Chúc Ca dường như không thèm quan tâm đến điều đó, thậm chí hắn càng thêm hưng phấn.
" Điên thật rồi, Địa giai binh khí hấp thụ Thiên giai binh khí đã là quá sức chịu đựng đối với hắn. Hắn vậy mà còn định dùng máu tươi của mình khống chế nó. Đây là đang lấy mạng ra chiến đấu." Trần Dần đột nhiên quát lên.
Cao An An chăm chú nhìn trên sàn đấu, khẽ lẩm bẩm:" Đây chỉ là một trận đánh thôi mà, có cần phải dùng cả mạng của mình ra không?"
" Đối với người xem, bọn hắn chỉ nghĩ đây là một trận thi đấu thông thường. Nhưng đối với Chúc Ca, đây là một cơ hội giúp hắn nghiền ép tiềm lực bản thân để đột phá." Viện trưởng Thanh Hoa học viện cảm khái nói.
" Muốn nhanh chóng tăng cao thực lực, nếu vì sợ hãi mà ngừng lại, không có cái tâm hướng đến nó. Sao có thể trở thành người trên người."
Đám cao tầng Thanh Hoa học viện chửi thầm:
Vậy không phải là do Chúc Ca lúc nào đánh nhau cũng thiêu đốt tinh huyết sao? Hắn đốt nhiều quá, thiếu máu nên mặt mới trắng bệch như vậy.
Hồ lão con mắt già nua nhìn chăm chú vào Cao Lãng, thầm nói:
" Hắn, lại mạnh lên."
. . .
Chúc Ca cơ thể tinh huyết sôi trào, gương mặt đỏ ngầu lên, ngay cả ánh mắt, cũng trở nên dữ tợn.
Lưỡi đao trên tay hắn, kích thước lớn gấp đôi, máu tươi màu đỏ linh dị chuyển động trên lưỡi đao sắc bén.
" Bị xích trói lại, lần này, xem ngươi né thế nào?" Chúc Ca cười lạnh, lưỡi đao trên tay vung ra.
Ầm. . .
Một bổ rơi xuống vị trí Cao Lãng vừa đứng, mặt đất tách ra làm hai, đao khí uy lực không giảm lan đến tên Trọng tài đứng gần đó.
" Hự. . ."
Trọng tài cánh tay xuất hiện vết chém, thổ