Linh Hoàng Tông.
Cạch. . .
" Chiếu tướng."
Địch Long hạ một quân cờ nói.
" Ngươi vẫn là như vậy, nóng vội mà không để ý phía sau." Đối diện hắn một tên lão tổ nói.
Cạch. . .
Quân cờ hạ xuống, phá giải thế công, đồng thời chặn lại nước rút của Địch Long.
" Ngươi để Linh Hoàng Tông nội đấu với nhau, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì đây?" Lão tổ hỏi.
Cạch. . .
" Bọn hắn sớm muộn cũng nội đấu, chi bằng thanh lý luôn một thể, tăng lên uy vọng cho Tông chủ đời tiếp theo." Địch Long hạ cờ nói.
Linh Hoàng Tông bây giờ, đã chia làm ba phe phái.
Một phe ổn định phát triển của Đàm Diệu Văn, bao gồm hắn và hai vị Thất Nguyên Lão Hạ Hình và Ái Liên.
Một phe cải biến thế lực, đẩy nhanh tốc độ phát triển tông môn của Vương Hi Phượng, bao gồm nàng và hai vị Thất Nguyên Lão.
Một phe chủ yếu bảo vệ bản thân, nắm giữ thế lực của mình, khiến cho địa vị không bị Tông chủ mới ảnh hưởng là ba vị Thất Nguyên Lão còn lại, trong đó có Sở Bạch.
Cạch. . .
" Thực chất cũng là ngươi trong lòng vẫn còn không cam tâm, nên mới để bọn hắn kéo hết ra bên ngoài. Để người bên ngoài hiểu rõ uy thế của Tông môn mạnh nhất Phía Đông đại lục." Lão tổ nói.
" Vẫn là không qua mắt được ngài. Bây giờ ta đã là Hoá Thần Cảnh, ngài không thể tiếp tục che giấu tại sao bao năm qua, ta không được phép tấn công sang Phía Tây đại lục và Phía Bắc đại lục đi?" Địch Long cười nói.
Ánh mắt hắn nhìn xuống dưới cờ, thấy còn vài bước nữa là bản thân sẽ thua. Chủ động lui bước đưa tay nắm toàn bộ quân cờ của hắn trên mặt bàn, cho vào trong lọ đựng.
Lạch cạch. . .
" Cường giả Linh Hoàng Tông đều kéo đi hết, ngươi không sợ có kẻ tấn công Tông môn sao?" Lão tổ đột nhiên cười hỏi.
" Có ta và ba vị lão tổ cảnh giữ ở đây, còn có kẻ nào dám động vào Tông môn." Địch Long cười nhạt.
Lão tổ khẽ mỉm cười không nói, ánh mắt thâm thúy.
Soạt. . .
Phía sau lưng Địch Long, xuất hiện một bóng người xa lạ, khí thế không hắn kém bao nhiêu.
" Ai. . ?"
Địch Long giật mình quát lên, nắm tay vung ra sau, khí tức hỗn loạn.
Vụt. . .
Nhưng hắn vừa mới chỉ đưa tay, liền bị một sức mạnh vô hình chế trụ. Từ trên người đó nổi lên uy áp kinh người, khiến Địch Long quỳ một chân trên đất.
Địch Long trong lòng kinh sợ, ngẩng đầu lên. Đó là một kẻ trang phục áo choàng trùm đầu trắng, đeo lấy mặt nạ Phúc.
" Người Thiên Cung các ngươi tại sao xuất hiện ở đây làm gì?" Địch Long trầm giọng nói.
" Bình tĩnh đi, đây là người mình." Lão tổ nhẹ giọng ngăn cản, khẽ hành lễ với người trước mặt.
Người mình. . .?
Soạt. . .
Phúc bàn tay đưa lên mặt nạ, nhẹ gỡ xuống để lộ khuôn mặt già cỗi bên trong.
" Ngài là. . . Người sáng lập Linh Hoàng Tông." Địch Long kinh ngạc.
Một người sáng lập nên Tông môn từ hơn tám trăm năm trước, mà mọi người vẫn tưởng hắn đã biến mất đột nhiên xuất hiện ở đây. Còn nắm giữ lấy thân phận cấp cao chữ Phúc của Thiên Cung.
. . .
Thanh Linh Vực.
Cao Lãng đi vào một lầu nhà trọ cao cấp.
" Đưa ta gặp Hắc Vô Thường đại nhân." Cao Lãng chứng minh thân phận nói.
Nhà trọ này, sau lưng chính là một chi nhánh của Địa Cung.
Hắn theo chân tên hộ vệ đi lên lầu bốn, rẽ qua vài cái hành lang, dừng chân trước cảnh cửa một căn phòng.
" Vào đi."
Bên trong căn phòng, một giọng nói trầm ổn vang lên.
Cạch. . .
Cao Lãng bước vào bên trong, ngồi khoanh chân ngay trước mặt hắn, một người trang phục áo choàng đầu màu đen, đeo lấy mặt nạ Hắc Vô Thường từ từ mở mắt ra.
" Tham kiến Hắc Vô Thường đại nhân." Cao Lãng hành lễ.
Loạt soạt. .
" Trà?" Hắc Vô Thường đưa tay.
" Đa tạ." Cao Lãng tiếp đón.
" Ngươi không nên tới đây trong lúc căng thẳng này." Hắc Vô Thường lạnh nhạt nói.
" Nhưng ta vẫn phải đến, vì nếu muốn tìm người, thông tin nhạy bén nhất chỉ có ở Địa Cung." Cao Lãng cười nhẹ nói.
" Ngươi muốn tìm ai?"
" Triệu Cơ, tam tiểu thư Triệu Gia. Người bên ngoài có thể không biết, nhưng ta không tin Địa Cung cũng không có chút thông tin nào về nàng." Cao Lãng nói.
Hắc Vô Thường trầm ngâm trong giây lát, trên tay hắn xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ sậm làm nóng chén trà, lạnh nhạt nói:
" Ngươi chắc phải hiểu quy tắc Địa Cung?"
Cao Lãng gật đầu nói:" Ta biết, đây là cảm ngộ về kiếm khí mà ta biết, dùng để trao đổi."
Tầm mắt Hắc Vô Thường hơi sáng lên, tiếp nhận tấm ngọc lưu trữ Cao Lãng đưa ra, kiểm tra thông tin bên trong. Ánh mắt hắn hơi thoáng có chút thất vọng.
" Đây mới chỉ là ba tầng đầu của kiếm khí, đối với kiếm khách có thể rất tốt, nhưng đối với ta lại không có tác dụng là bao." Hắc Vô Thường nói.
" Tuy nhiên phần này, cũng đã đủ để trao đổi lấy thông tin mà cả Triệu Gia đang phải vất vả tìm kiếm."
" Triệu Cơ mà ngươi cần tìm, đang ở Phía Tây đại lục." Hắc Vô Thường trầm giọng nói.
" Liệu có bằng chứng thông tin cụ thể?" Cao Lãng nhíu mày.
" Việc nàng đến Phía Tây đại lục ta biết, vì ta là người bí mật đích thân đưa nàng đi. Còn vị trí của nàng bây giờ, ta căn bản không thể biết được, nàng đi đâu ta cũng đâu cần quan tâm." Hắc Vô Thường lạnh nhạt nói.
Cao Lãng hơi chăm chú nhìn thẳng vào Hắc Vô Thường. Hắn đích thân bí mật đưa nàng đi, lời nói này của Hắc Vô Thường thật khiến Cao Lãng phải tò mò về thân phận bên ngoài của hắn.
" Nếu ngươi đã muốn đến Phía Tây đại lục, tiện đây ta cũng có nhiệm