Sau khi bọn hắn đi rời khỏi nơi đó được một lúc, Cao Lãng trong lòng vẫn thắc mắc về đám người trên xe ngựa ban nãy, khẽ hỏi:
" Bọn hắn là ai?"
" A... Huynh đệ, ngươi nói bốn tên trên xe ban nãy sao? Bọn hắn là Huyết Đội, thành viên chỉ có bốn người. Nghe nói tổ tiên năm xưa từng là quý tộc của hoàng triều, sau khi hoàng triều hủy diệt thì cũng sa sút theo." Dương Chí giải thích.
" Nếu như ở Phía Đông đại lục những thứ liên quan đến hoàng triều đã hoàn toàn bị các ngươi giải thể tiêu hóa. Thông tin từ nó chỉ còn có thể tìm trong sách lịch sử hay truyền thuyết truyền miệng. Thì nơi đây ngươi có thể được chứng thực rất nhiều thứ liên quan."
" Ở bờ biển giao thương buôn bán nên văn hoá còn mờ nhạt. Nhưng càng vào sâu trong đất liền, dấu vết của hoàng triều càng đậm. Ngoài học viện ra, còn có cả quân đội và quý tộc." Dương Chí nói nhỏ.
" Ta thấy người xung quanh đây rất sợ bọn hắn." Cao Lãng nói.
" Điều đó là tất nhiên, tuy ngươi có thực lực, nhưng nếu không thể hiện ra, thì sẽ không có ai biết đến ngươi mà sợ hãi cả. Nếu muốn thể hiện điều đó, vậy hãy đi đến Bạo Nộ Đấu Trường, một đấu trường sinh tử do Nạp Lan gia tộc cai quản." Dương Chí cười nói.
" Đấu trường này năm xưa chỉ dành cho các nô lệ và tù nhân. Nhưng sau khi Nạp Lan gia tộc tiếp quản, nơi đây đã biến thành vùng đất chỉ dành cho kẻ mạnh. Vinh quang...hoặc chết."
" Rồi cuối cùng nơi đó cũng chỉ là chỗ mua vui cho đám người." Viêm Ấu Lăng nói.
Dương Chí nhìn sang:" Theo luật thép của Nạp Lan gia tộc, những kẻ muốn trở thành cao tầng của gia tộc, không phải cứ cảnh giới cao là có thể, còn cần phải tự mình giao chiến bên trong đấu trường."
" Số trận thắng bọn hắn đạt được bên trong đấu trường càng cao, vậy địa vị bên trong gia tộc càng lớn."
Viêm Ấu Lăng lâm vào im lặng, nàng vốn không nghĩ đã đứng bên trên bọn hắn, kiểm soát những kẻ nằm bên trong đấu trường, Nạp Lan gia tộc không có ích lợi gì khi đích thân gia nhập vào nơi tàn khốc ấy.
" Được rồi, hiện tại chúng ta tới đây không phải để nghe chuyện Nạp Lan gia tộc ra sao, ngươi vẫn là nói thẳng nội dung nhiệm vụ lần này đi." Cao Lãng cắt lời.
Ban nãy khi nhìn thấy hành động của Viêm Ấu Lăng, Dương Chí còn hiện lên vẻ thích thú. Chỉ là ngay khi nghe thấy nàng nói đến Bạo Nộ Đấu Trường với vẻ coi thường, thái độ của hắn lập tức chuyển biến rõ rệt.
Xem ra nơi này đối với hắn có một tầm quan trọng không hề đơn giản.
" Nơi này không thích hợp, vẫn là để vào trong ta sẽ nói rõ ràng với ngươi."
Dương Chí đảo mắt nhìn quanh dòng người đi đường nói...
Sau đó bọn hắn tiếp tục di chuyển về phía trung tâm nơi này, chỉ là do thái độ ban nãy, nên không ai còn hứng thú trò chuyện. Bầu không khí xung quanh bị trở nên tẻ nhạt.
" Đến nơi rồi."
Dẫn bọn hắn tiến vào trung tâm toà thành, Dương Chí lạnh nhạt nói.
Cao Lãng dõi mắt ngẩng cao đầu nhìn lên bức tường cao chót vót trước mặt mình. Nơi này, là một toà pháo đài khổng lồ cao hơn nghìn mét với ba bức tường lớn xếp chụm vào nhau thành hình tam giác.
Cảnh tượng trước mặt, quả thật vô cùng hùng vĩ.
" Nơi này là trung tâm toà thành, cũng là địa bàn của Nạp Lan gia tộc. Chuyện tiếp theo các ngươi đừng nói gì hết, cứ việc theo sau chân ta là được." Dương Chí nhắc nhở.
Xung quanh toà pháo đài này, binh lính đi lại dồn dập, mọi khu vực đều được canh phòng vững chãi.
Tuy từ khí tức đám binh lính toả ra, mới chỉ là Linh Hải Cảnh tứ trọng. Đối với Cao Lãng hiện tại là quá yếu, nhưng đối với người nơi đây, lại không phải tầm thường.
Vì những tên này mới chỉ là binh lính cấp thấp nhất mà thôi.
Theo chân Dương Chí, bọn hắn an toàn đi qua ba cánh cổng bằng đồng đá khổng lồ vào bên trong. Chỉ là vừa mới đến cửa thứ tư, chuẩn bị tiến lên tầng trên toà pháo đài, liền bị một lão già trang phục đỏ sẫm cùng với đám binh lính canh gác ở đấy ngăn lại.
" Dương Chí, thời gian gần đây, người mới đến liên tục đi vào bên trong toà pháo đài này, ngươi có cảm thấy kỳ lạ không?"
Trên tay giở quyển sách dày cộp, lão già đóng quyển sách lại, chậm rãi nói.
" Thủ lão, ta thật không biết rõ. Dù sao ta cũng chỉ là một tên giữ ải quèn mà thôi." Dương Chí bình thản đáp.
Cao Lãng chú ý nhìn lên lão già, hắn thấp hơn đám binh lính phía sau một cái đầu. Không phải vì hắn lùn, mà vì đám binh lính phía sau lưng hắn dáng người quả thực rất lớn.
Khuôn mặt hơi dữ tợn cùng nghiêm khắc, con ngươi tràn đầy sắc bén. Hai bàn tay mà lão già để lộ ra, chằng chịt những vết sẹo.
Nhìn lướt qua Cao Lãng cùng với Viêm Ấu Lăng, lão già hỏi:
" Thế sao? Vậy hai người lạ mặt phía sau lưng ngươi là ai?"
" Bọn hắn là người giữ ải mới, dạo gần đây người tham chiến trong đấu trường càng ngày càng nhiều. Cần bổ sung thêm người giữ ải." Dương Chí nói.
" Ngươi giữ ải sao?" Lão già hơi thì thầm:" Máu thời gian gần đây, chảy hơi nhiều..."
" Hi vọng ngươi đừng có chết từ cửa đầu tiên." Lão già nhìn Cao Lãng cười quái dị.
" Đi đi."
" Đạ tạ Thủ lão."
Dương Chí vội nói, quay lưng gật đầu với hai người, sau đó dẫn bọn hắn vào trong.
" Mới chỉ là Linh Đan Cảnh... Bên trong pháo đài này, đến cả Nguyên Anh Cảnh còn chết..."
Lão già lắc đầu.
...
Rầm...
"