Thế nhưng sau khi tấm lưới máu xuyên qua hắc khí, liền mất đi thân ảnh của Cao Lãng.
" Cẩn thận. . ." Đội trưởng Huyết Đội hét lớn.
Ngay trong phút chốc. . .
Từng dòng huyết khí bốc lên xung quanh đám người Huyết Đội trở nên hỗn loạn kỳ dị. Một nét bút bằng máu đỏ, một dòng lướt nhẹ nhàng đầy tự nhiên quét qua cổ tên nam tử Huyết Đội cao gầy kia.
Trên cổ lộ ra một vết rách nhỏ, nhưng chỉ một vết rách như thế. Máu tươi không ngừng phun trào như thác lũ, nuốt chửng cơ thể của hắn biến kẻ đó trở thành thây khô.
Cao Lãng cả người trở nên tà dị, chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn đằng sau áo trùm đầu lộ ra. Trên tay cầm lấy cây bút lông màu trắng với ngòi bút đã nhuộm đỏ thẫm.
" Bút. . .? Cẩn thận cây bút của hắn. Đó là Thiên giai binh khí. . ." Đội trưởng Huyết Đội kinh sợ hét lên.
Nhưng điều đó không thể ngăn cản được kết cục của đám người Huyết Đội.
Với cây Bút Phán Quan cầm trên tay. Việc sử dụng huyết khí chiến đấu với Cao Lãng không khác nào dùng lửa dập nước.
Bọn hắn hoàn toàn bị khắc chế.
Cao Lãng như là thiên địch của đám người Huyết Đội vậy.
Trong sự bùng cháy dữ dội của ngọn lửa vĩnh cửu cháy trên sàn đấu. Máu tươi của đám người Huyết Đội như là những dòng mực chấm phá tô vẽ thêm vào.
Và dưới ngòi bút của Cao Lãng, hắn đang hoàn thiện lấy vẻ đẹp màu đỏ thắm ấy. . .
Từng người Huyết Đội ngã xuống, bị ngọn lửa thiêu cháy thi thể đã héo tàn.
Ngay cả đến khi trợn mắt che lấy từng dòng máu tươi chảy ra khỏi người mình. Tên đội trưởng Huyết Đội vẫn không thể tin rằng từ kẻ đi săn, hắn lại trở thành con mồi.
Ngọn lửa vĩnh cửu rực cháy, nó dần lan lên toàn bộ đấu trường.
Cao Lãng im lặng nhìn thi thể Nộ Quỷ hoá thành tro tàn lần cuối, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh.
" Tuy chúng ta gặp nhau không bao lâu, nhưng cũng được coi là có duyên phận."
" Nhiệm vụ Địa Cung của ngươi, Cao Lãng ta thay ngươi hoàn thành."
Cao Lãng bên trong ngọn lửa lạnh lẽo nhìn Nạp Lan Chính phía trên cao kia. Đúng lúc Nạp Lan Chính cũng đang nhìn về phía hắn.
Trong ánh mắt của Nạp Lan Chính, thân ảnh Cao Lãng cứ thế bị ngọn lửa bao trùm mà biến mất.
" Công tử, ngọn lửa vĩnh cửu đã cháy lên đến khu vực khán đài, còn mau di chuyển đến nơi khác. Bạo Nộ Đấu Trường sắp bị đưa thành lịch sử rồi. . ." Một tên binh lính nói.
" Bạo Nộ Đấu Trường tồn tại hơn nghìn năm, lại chỉ vì một trận đấu bình thường mà hủy diệt. . . Đúng là buồn cười." Nạp Lan Chính nói.
Tên binh lính cúi đầu giữ im lặng, sau lưng chảy mồ hôi lạnh.
Bạo Nộ Đấu Trường không phải không thể bị hủy diệt, mà là không có kẻ nào dám hủy diệt nó.
Vì nó không những mang tàn tích lịch sử năm xưa. Nó còn mang ý nghĩa kẻ cầm đầu của nơi này, Nạp Lan gia tộc.
Hủy diệt Bạo Nộ Đấu Trường, đồng nghĩa với việc tuyên chiến.
Không chết không thôi.
" Người Địa Cung, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"
" Chẳng lẽ các ngươi đã sớm đánh hơi được ra sao? Không thể nào?"
Nạp Lan Chính suy nghĩ, vốn hắn tưởng đây chỉ là cuộc tập kích thông thường, nhưng thiệt hại đang dần vượt quyền kiểm soát của hắn.
Quay lại nhìn Dương Chí và Cuồng Quỷ đang bị Ma Chấn và đám binh lính bao vây.
Cuối cùng Nạp Lan Chính cũng ra tay.
Dương Chí và Cuồng Quỷ nhanh chóng bị tóm gọn, đánh gãy tứ chi, phong ấn linh khí. . .
Ngọn lửa dần bị bốc lên cao, theo thời gian thiêu cháy toàn bộ đấu trường, hoá thành biển lửa không bao giờ bị thiêu rụi.
Không còn bị phong ấn, ngọn lửa vĩnh cửu trở thành hình dạng vốn có của nó.
Một hố lửa khổng lồ. . .
Hình bóng của Cao Lãng, sau ngày hôm ấy cũng tự nhiên mà mất tích.
Còn Dương Chí và Cuồng Quỷ, bị áp giải vào Địa Lao, canh phòng cẩn mật. Cùng với Đoan Phạm ban đầu đã bị phong ấn khoá chặt trên bức tường không thể cử động.
Bọn hắn, bị vứt đó tự sinh tự diệt.
Tuy bị phong ấn nhưng vẫn còn cơ thể sinh lực dồi dào. Muốn bọn hắn cứ như vậy chết.
Dương Chí và Cuồng Quỷ phải trên mười năm. Còn Đoan Phạm, phải trên trăm năm.
. . .
Bên trong Địa lao tăm tối.
" Dị Bạch Vô Thường, rốt cuộc ngài muốn làm gì? Ngài vốn có thể ra khỏi đây, nhưng lại mặc kệ cho bọn hắn tự phong ấn mình." Dương Chí hỏi.
Đoan Phạm bị khoá chặt trên tường chỉ lộ ra cái đầu, gương mặt tăm tối lộ ra nụ cười lạ.
" Khà. . . Chờ đi. Ngày đó đến, các ngươi sẽ phải đi làm nhiệm vụ. Dù có trốn trong này cũng không trốn được đâu."
" Vậy còn Nộ Quỷ thì sao?" Cuồng Quỷ tức giận hỏi.
" Hắn đã chết, nhưng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chúng ta sẽ nhớ đến hắn, nhưng cũng chỉ có chúng ta mà thôi. Vì người Địa Cung, vốn là những kẻ bị vứt bỏ."
" Hắn chết không phải vì sai lầm của ngươi hay sao?" Cuồng Quỷ điên cuồng.
" Ta không sai. Nếu sai, cũng chỉ có hắn sai. Hắn sai, vì thực lực của hắn yếu. Kết cục của kẻ yếu, chính là nằm dưới sự sắp xếp của kẻ mạnh hơn. Khà khà khà. . ." Đoan Phạm cười thảm.
Hắn như nhớ lại quá khứ của bản thân. Lão già này sống đến nay, cũng đã hơn bốn trăm năm, nhưng lại không một ai biết rõ tuổi thực của hắn.
Chỉ nhìn như một người hơn sáu mươi tuổi. . .
Cuồng Quỷ căm phẫn cắn răng rơi lệ, ngay cả Dương Chí, cũng không cầm được nước mắt.
" Khóc đi, khóc để đưa tiễn huynh đệ thân thiết của ngươi."
" Nhiệm vụ của Địa Cung đưa ra, không kẻ nào có quyền ép buộc ngươi nhận nó. Nhưng một khi ngươi đã nhận, ngươi bắt buộc phải hoàn thành. Dù có chết ngươi cũng phải hoàn thành. . ."
. . .
Trái ngược với sự u