Đã tới đây được 2 ngày mà tôi vẫn chưa gặp được ai ngoài Miêu , sống ở trong căn nhà rộng lớn này không có 1 bóng dáng con người, không có lấy 1 âm thanh nào của sự sống, thật lạnh lẽo , thật đáng sợ , thật cô đơn. ngôi nhà rộng lớn được xây dựng trên ngọn đồi lớn cách biệt hẳn với làng Franco.Trước bao nhiêu là đồ ăn, vậy mà chỉ mình tôi ngồi vào trông thật lạc lõng thật thiếu đi sự ồn ào náo nhiệt của đám bạn ở côi nhi viện khiến tôi cảm thấy xa lạ , mà gọi họ là bạn chắc họ giận lắm nhỉ vì có ai rảnh mà đi kết bạn với 1 kẻ được nhặt về từ thùng rác nghĩ tới đó thôi là đủ rồiTôi ngồi vào bàn ăn trống vắng, liền nhìn sang Miêu" Chị cũng ngồi xuống ăn đi"Tôi nhanh tay kéo ghế ra mời Miêu ngồi vào" Miêu không dám Miêu tự biết thân phận của mình "Hẳn cô ấy còn sợ mình rồi, nhưng ngồi ăn một mình đúng là chán thậtTôi bước tới kéo tay Miêu vừa chạm vào tôi thấy 1 cảm giác rất lạ nhưng cũng không có hại gì nên Chẳng quan tâm, nhanh chóng kéo Miêu ngồi vào ghế"Chị đừng sợ em không làm gì đâu, ngồi ăn một mình thật sự rất chán"Tôi vui vẻ nói cái gương mặt ngây thơ cùng nụ cười ấy khiến ai sợ cho nổi, thật chẳng tin được gương mặt này mà lại khiến cả thị trấn phải sợ hãi" Thế thế này có ổn không "Miêu rõ là lo về vai vế nhiều hơn nhưng tôi chẳng quan tâm đến vai vế dẫu sao tôi cũng được nhặt từ thùng rác về nếu nói về vai vế thì tôi chẳng là gì cả, cấp bậc đáng so sánh tới vậy sao" Ổn mà sau này chị sẽ là bạn của em cứ gọi em là Lajsa "Gương mặt Miêu đầy kinh ngạt có một chút do dự nhưng chứa trong đó là sự hạnh phúc tột cùng" Vâng tiể... Lajsa "Tôi mỉm cười" Sau này chị cũng không cần dùng kính ngữ với em đâu"Gương mặt Miêu trông rất hạnh phúc như thể cô ấy cũng đã cô đơn rất lâu rất lâu, cô ấy hạnh phúc đến đỗi nước mắt tự tuôn ra . không cách nào kiềm chế được, cô ấy mỉm cười" Được Lajsa"Tôi mừng rỡ gắp 1 đống thức ăn cho Miêu, tôi đã có bạn lần đầu tiên tôi có bạn...