“Ầm…ầm…” Tiếng nổ vang vọng sau mỗi lần đấu pháp làm không gian nghĩa địa rung lên liên hồi.
Chỉ thấy Diệp Nguyên vừa đánh vừa la lớn:
- Dám phá hoại việc tu luyện của lão phu, hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là đau khổ.
Lão đạo sĩ lúc này vừa thủ vừa công gằn lên từng tiếng, nói:
- Ma đầu như ngươi nếu hôm nay không tru sát ắt mai này sẽ là đại họa. Hôm nay dù thí cái mạng già này cũng kéo ngươi đi cùng.
Sau một lúc đấu pháp, cả hai người dạt ra hai hướng lăng không lơ lửng phía trên nghĩa địa, đứng cách nhau hơn mười trượng. Lão đạo sĩ vẻ mặt căng thẳng còn Diệp Nguyên thì hắc khí che mặt khó mà nhìn ra biểu hiện.
- Lão Hắc, ngươi làm gì vậy? Giọng nói từ hư vô vang lên bên tai Diệp Nguyên
- Lão Bạch, ngươi ra đây làm gì?
- Lão Hắc, bỏ đi thôi. Ta xem tên đạo sĩ này không phải loại đèn cạn dầu đâu. Nhất là thanh cổ kiếm kia rất quỷ dị.
- Lão Bạch, danh dự của ngươi bỏ đi đâu rồi. Đang đánh sao có thể bỏ chạy chứ.
- Nhưng ta thấy tên kia quyết tru diệt ngươi đấy. Ngươi dù không bị tổn thương gì nhưng thân thể tên tiểu tử kia sao chịu được.
- Ách, ta quên mất đang dùng thân thể của tiểu tử kia.
- Ngươi thật là…
- Hắc hắc, được rồi, được rồi.
- Đạo sĩ thúi, lão phu hôm nay còn có việc bận không chơi với ngươi nữa. Diệp Nguyên nhìn lão đạo sĩ nói.
Lão đạo sĩ nghe thế không nói gì mà thân hình vẫn đứng yên trên không.
- Hừ, lần sau để lão phu gặp phải sẽ đánh cho ngươi bò lê bò càng. Diệp Nguyên thấy lão không trả lời thì hậm hực nói rồi chuyển mình bay đi.
- Ta đã bảo hôm nay phải tru diệt ma đầu ngươi! Âm thanh của lão đạo sĩ vang lên bên tai Diệp Nguyên.
Diệp Nguyên nghe thế thân hình chợt dừng lại nhíu mày nhìn quanh rồi hô lên:
- Thái Cực Diệt Hồn Trận
Thì ra xung quanh không gian ba mươi trượng lúc này không biết từ lúc nào đã hình thành một vòng thái cực vô hình đem cả hai người vây vào bên trong.
Lão đạo sĩ nghe hắn hô lên như vậy có chút ngoài ý muốn, liền nói:
- Không ngờ ma đạo như ngươi cũng biết đến trận pháp này.
Diệp Nguyên nghe thế thì cười “hắc hắc” nói:
- Ta không những biết mà còn có thể tự do đi ra khỏi trận này.
Lão đạo sĩ nghe thế thì giật mình nhưng sau đó lại cười lớn nói:
- Thật ngông cuồng, hôm nay ta..
Lời nói của lão chưa dứt thì đã thấy dưới chân Diệp Nguyên hiện ra một đồ án thái cực bằng hắc khí sau đó thân hình hắn vặn vẹo đôi chút rồi tan biến vào hư không.
Lão đạo sĩ ngơ ngác nhìn không gian trước mặt thì thào:
- Không thể nào, không thể nào.
-----------o0o-----------
Trong con hẻm nhỏ, Diệp Nguyên như ma quỷ thình lình xuất hiện giữa ban ngày. Hắc khí trên người hắn cũng đã tiêu biến. Tiếp đó hắn đảo một vòng quanh các con phố rồi theo đường cũ quay trở lại Dạ Hương Lâu.
Tên tiểu nhị lúc trước đang đứng trước cửa thấy hắn mới rời khỏi quán một canh giờ đã quay về thì có chút thắc mắc nhưng không hỏi mà chỉ tươi cười nói:
- Khách quan có cần đặt sẵn cơm chiều không?
- Không cần, hôm nay ta có chút mệt cần nghỉ ngơi chút.
Nói rồi Diệp Nguyên nhanh chóng bước lên lầu trở về phòng của mình, leo lên giường nằm ngủ. Quần áo của hắn lúc này cũng tự động biến về bộ quần áo màu trắng đục ban đầu.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc mà màn đêm đã buông xuống.
Trên chiếc giường nhỏ, Diệp Nguyên trở mình tỉnh dậy, khẽ lắc lắc mình sau đó hắn nhìn quanh một lượt chỉ thấy căn phòng tối om. Thở dài một cái hắn đứng dậy mò mẫm rồi tìm đến bộ bàn ghế giữa phòng ngồi xuống.
- Xem ra bị chôn chân ở cái thế giới này mãi mãi rồi. Diệp Nguyên ngồi nói một mình.
- Phải làm gì để sống đây?
- Tương lai rồi sẽ đi về đâu?
- Không người thân thích, cuộc sống có ý nghĩa gì đây?
Lại thở dài một hơi, hắn tựa lưng lên ghế rồi nhắm mắt lại, bàn tay đen xen vào nhau đặt trên đùi. Có vẻ mỗi lần thức giấc, hiện thực lại khiến hắn trở nên chán nản.
“Cốc…cốc…” Tiếng gọi cửa vang lên.
Diệp Nguyên đứng dậy lần mò đến cửa phòng, mở cửa ra thì thấy một tên tiểu nhị đứng trước cửa.
- Khách quan có cần đồ ăn đêm không? Tên tiểu nhị hỏi.
- Mang cho ta thứ gì nhẹ bụng một chút. Diệp Nguyên nói.
Tên tiểu nhị nghe thế thì mỉm cười nói:
- Được! Để tiểu nhân đi chuẩn bị.
- À…khách quan có cần thắp đèn lên không? Thấy căn phòng tối om tên tiểu nhị hỏi dò.
- Ngươi thắp dùm ta. Diệp Nguyên nói.
Tên tiểu nhị nghe vậy thì rút từ trong người ra một thanh quẹt dài như ngón tay rồi nói:
- Ban ngày chưa kịp sắp đặt đồ nhóm đèn trong phòng này, mong khách quan đừng giận.
Diệp Nguyên nghe thế mỉm cười nói:
- Không có gì. Dù có đồ ta cũng không biết thắp cách nào.
Tiểu nhị nghe thế tưởng hắn đùa thì tươi cười hỏi thêm:
- Khách quan có cần tắm rửa bây giờ luôn không, tiểu nhân sẽ chuẩn bị đầy đủ.
- Được!
- Vậy tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị.
Khép lại cửa phòng, Diệp Nguyên tiến đến bên giường mở tay nải ra để lấy bộ quần áo khác mà Lý Đình Nam đã chuẩn bị cho hắn lúc sáng.
“Cộp” Bỗng tiếng va chạm với mặt giường vang lên, thì ra trong tay nải có mười nén bạc trắng được gói cẩn thận.
Diệp Nguyên thấy mười nén bạc lấp lánh dưới ánh đèn thì thoáng chút giật mình nghĩ: “Lý huynh thật là người tốt. Sau này có cơ hội ta phải báo đáp hắn.” Diệp Nguyên không hay biết rằng càng ngày hành động và suy nghĩ của hắn đã có phần thích nghi với thế giới này.
Một chốc sau, hắn đã ngâm mình trong bồn tắm bằng gỗ to đùng ở góc phòng. Thì ra ở Dạ Hương Lâu từ loại phòng bậc trung trở đi, khách thuê phòng có thể tắm gội thỏa thích ở trong phòng. Chỉ cần gọi một tiếng là đám tiểu nhị sẽ chuẩn bị đầy đủ. “Đúng là tiền nào của nấy” Diệp Nguyên ngâm mình trong làn nước mát thầm nghĩ.
“Mười nén bạc kia cũng có thể giúp ta ở trọ được ba năm là ít. Xem ra phải thích nghi với cuộc sống nơi đây rồi.” Diệp Nguyên bụng bảo dạ.
“Mình chỉ biết vẽ vời hoa lá, không biết nghề này có sống được ở nơi đây không?” Diệp Nguyên miên man suy nghĩ.
Sau một hồi tắm rửa và ăn uống chút cơm nước lót dạ, Diệp Nguyên sửa soạn quần áo gọn gàng rồi bước xuống lầu dưới. Lúc này hắn mặc một bộ bạch y thông thường nhưng không kém phần nho nhã. Đầu tóc hắn lúc này cũng đã dài ngang vai chỉ là hắn ghét việc chải chuốt nên cứ để tóc xõa xuống tự nhiên như vậy.
Vừa xuống tới tầng dưới một tên tiểu nhị đã chạy đến hỏi:
- Khách quan đi dạo đêm sao?
Diệp Nguyên nghe vậy hỏi lại:
- Làm sao ngươi biết?
Tên tiểu nhị cười đáp:
- Đêm nay bên bờ hồ Bích Thủy vốn có hội thả đèn hoa đăng. Mọi người đã đến tham gia từ sớm.
Diệp Nguyên nghe thế ra chiều hứng thú liền hỏi:
- Ngươi biết đường đến hồ Bích Thủy chứ?
Tên tiểu nhị đáp:
- Dạ Hương Lâu nằm trên đường đến hồ Bích Thủy. Khách quan đi dọc theo con đường trước mặt Dạ Hương Lâu là có thể tìm được.
Theo hướng tay của tên tiểu nhị, Diệp Nguyên men theo con đường trước cửa quán trọ bước đi. Đi được một đoạn đã thấy nhiều người tốp năm, tốp ba vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, trong tay mỗi người đều mang một chiếc đèn hình hoa sen chưa thắp. Vài chiếc xe ngựa chậm rãi chạy trên đường, đôi lúc lại thấy vài cánh tay thò ra bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ về con đường trước mặt.
Chẳng tốn mấy chốc công phu thời gian, Diệp Nguyên đã đứng bên bờ hồ Bích Thủy. Xung quanh hồ đều là các cửa tiệm, lầu trà, tửu quán giăng đèn kết hoa lung linh. Lúc này rất đông người đã chọn ình một chỗ để bắt đầu đốt đèn thả trôi theo dòng nước.
- Tỷ tỷ, ngươi hôm nay lại cầu ý trung nhân sao?
- Muội đừng có trêu ta nữa, ta cầu bình an ọi người mà thôi.
- Còn muội hôm nay định cầu thứ gì?
- Muội á, muội cầu cho tỷ cưới được lang quân tốt.
- Hích..hích…
Diệp Nguyên nhìn hai nữ tử tuổi chừng mười lăm, mười sáu vui đùa nói chuyện cách hắn một đoạn thì khẽ mỉm cười. Sau đó ánh mắt hắn lại buồn buồn nhìn về cảnh sắc hữu tình trước mắt.
Mấy khắc thời gian trôi qua, hắn vẫn đứng lặng im bên bờ hồ như vậy. Dòng người thả đèn theo thời gian cũng thưa thớt dần.
- Công tử! Người có mua đèn không? Giọng nói vang lên bên tai làm Diệp Nguyên giật mình một chút. Thì ra là một người bán dạo.
Diệp Nguyên mỉm cười hỏi:
- Bao nhiêu một cái?
- Chỉ ba đồng thôi!
- Được! Cho ta một cái.
- Công tử có cần thắp đèn luôn không?
- Được! Ngươi thắp giúp ta.
Cầm chiếc đèn hoa sen trên tay Diệp Nguyên mông lung suy nghĩ rồi nhếch vội nụ cười. Sau đó hắn tiến đến bên mép