Hai người vui vẻ chẳng được bao lâu, đã phải chuẩn bị lên đường ngay rồi.
Hôm đó, mặt trời còn chưa ló rạng, thời tiết thì lạnh lẽo, Minh Ngọc và Tinh Nhi phải thức dậy sớm mặc trên người bộ giáp sắt vừa nặng vừa cồng kềnh, còn vác thêm thanh kiếm to chà bá.
Nói thật, dù đang trong cơ thể một nam nhân khoẻ mạnh, Minh Ngọc cũng không đỡ nổi bộ đồ này.
Đã thế, Tinh Nhi lại càng không.
Hai người cưỡi ngựa cùng vài tên thị vệ trong phủ ra tới ngoài cổng thành, chỗ ngũ hoàng tử đã đợi sẵn.
Chuyện xuất binh đột ngột thế này ắt có liên quan đến nam chính rồi.
Hắn không giở trò, thì thất hoàng tử đâu cần phải đi.
Hai bên gặp nhau, hai đại nguyên soái leo xuống ngựa trước, các binh lính leo xuống ngựa sau.
Hai bên cúi đầu chào, hành lễ một cách trang trọng.
Sau đó, ngũ hoàng tử lấy ra ấn soái, hay còn được gọi là ấn phù điều binh khiển tướng trao cho thất hoàng tử.
- Hoàng thượng có chỉ, phong thất hoàng tử làm đại nguyên soái, lấy niên hiệu là thứ bậc hoàng thất ở trong cung, tức thất nguyên soái.
- Tạ ơn hoàng thượng.
- Lễ đã xong, chúng ta mau khởi hành đi.
- Được.
Hai người không nhiều lời nữa liền leo lên ngựa.
Ngũ hoàng tử thấy còn vác áo giáp cồng kềnh hơn cô nữa, nhưng khí phách lúc leo lên lưng ngựa mấy ai sánh bằng.
Chẳng bù cho Minh Ngọc, đi đứng đã khó khăn rồi, leo lên lưng ngựa phải có người giúp đỡ.
Tất cả binh lính lập tức khỏi hành, đi đầu là hai vị nguyên soái do chính hoàng đế phong hiệu.
Tiếp theo là các vị tướng quân có kinh nghiệm xông pha ra chiến trường nhiều năm.
Đi bộ là các binh lính thấp cổ bé họng.
Cờ bay trong gió, quân đông thế mạnh, khí thế hùng hồn.
Mọi người bắt đầu hành quân lên đường ra biên giới phía Bắc để đánh giặc.
Ngũ hoàng tử vừa cưỡi ngựa, vừa bàn bạc việc quân với các tướng quân.
- Từ đây đi đến đó nhanh thì mất khoảng hai ngày một đêm.
Chậm thì ba ngày.
- Phía Bắc là vùng toàn đồi núi mọc sừng sững.
Nếu muốn đi vào nước ta phải chèo đèo lội suối, đi xuyên qua khu rừng bạc ngàn.
Minh Ngọc nghe xong thì chẳng nhớ là mình có miêu tả phía Bắc như vậy.
Nếu đó là một vùng đất hiểm trở gai góc như thế thì chiến thuật đánh du kích là tốt nhất.
Nhưng nếu quân ta đông mà còn mạnh nữa thì cứ thấy giặc ở đâu là đánh ở đó thôi.
Đi được ra khỏi thành trì rồi bắt đầu đi xuyên vào rừng núi.
Mặt trời đã lên cao, nắng gắt bắt đầu khiến cuộc hành quân bị chậm nhịp lại.
Minh Ngọc ngồi trên lưng ngựa mà chảy hết mồ hôi, cô lo lắng nhìn phía sau lưng để tìm kiếm thê tử của mình.
Ban nãy còn thấy, nhung giờ không thấy đâu nữa, cô lo lắng hô lớn:
- Dừng lại! Mọi người tạm nghỉ chân chút được không? Ta...!mệt quá.
- Thất nguyên soái đã bảo thế thì mọi người nghỉ ngơi tí đi.
- Ngũ hoàng tử dừng ngựa.
- Ai chưa ăn sáng thì mau ăn đi, trưa nắng đói xỉu đấy! - Minh Ngọc leo xuống ngựa rồi vừa chạy đi vừa hét lớn.
Mọi người đều lần lượt leo xuống ngựa.
Minh Ngọc cởi bớt áo giáp ra để dễ dàng chạy nhảy hơn.
Cô vội vàng chạy đến chỗ Tinh Nhi rồi đỡ nàng xuống ngựa.
Cảnh này lại vô tình lọt vào mắt nam chính.
- Nàng không sao chứ? Còn đi nổi nữa không? Ta bảo Cung Tiễn đưa nàng về.
- Ta không sao...!Hơi mệt chút thôi.
- Không sao cái gì chứ? Biết vậy nên để nàng ở nhà rồi.
- Chàng thật ngốc nghếch.
- Cái gì?
- Nếu để ta ở nhà thì nam chính chắc chắn sẽ phái người trà