Lựa chọn cách đánh du kích, đợi địch đi sâu vào trận địa, quân ta liền thi nhau bắn tên, còn phóng tên lửa thiêu đốt sạch quân lương của chúng.
Nơi nguyễn soái chọn lựa mai phục, có địa hình thuận lợi.
Đường đi ở giữ, hai bên là vách đá dựng cao.
Chỉ cần núp trên đó đợi giặc đi đến là cứ phóng tên lửa ra thôi.
Nhìn xuống bên dưới, gặc nằm chết lênh láng, khắp nơi đều chìm vào biển lửa.
Minh Ngọc nhìn thấy cảnh tưởng kinh hoàng này mà ngơ ngác.
Cô có hơi hoảng sợ, trong khi ngũ hoàng tử vẫn đang hô hào điều khiển binh lính xông lên.
Thật may là Tinh Nhi đang ở trong doanh trại được đóng sẵn, bằng không chắc nàng cũng sợ hãi chẳng kém gì Minh Ngọc cả.
Sau trận này, quân ta diệt gần hết toàn bộ binh lính của địch, bắt giữ vài tên còn sống nhưng bị thương rất nặng.
Dù đã chiến thắng, nhưng Minh Ngọc cảm thấy không hề vui chút nào.
Cái mâu thuẫn gây ra chiến tranh này rõ ràng đều do nam chính gây ra, là hắn chỉ vì lòng ghen ghét đố kỵ của mình mà tàn sát người vô tội.
Để leo lên được ngai vàng và trừ khử những kẻ ngán đường hắn.
Doanh trại dựng ngay trong rừng.
Chừng hơn mười cái lều trại lớn và vài chục đến vài trăm lều trại nhỏ khác nhau.
Lương kho đủ đầy, vũ khí áo giáp đầy cứng cáp.
Khi các binh lính đang mở tiệc uống rượu cùng các tướng quân và ngũ nguyên soái ở bên ngoài, thất nguyên soái lại cùng Tinh Nhi ở trong lều trầm mặt nhìn nhau.
- Có gì thì chàng mau nói đi.
- Tinh Nhi khó chịu cất giọng.
- Ta không biết nói gì cả.
- Thế ra ngoài uống rượu đi.
- Ta không muốn.
Bầu không khí nhạt nhẽo giữa hai người cứ như vậy cho đến khi tiếng chân ai đó bước vào.
Sau khi đem chiến thắng trở về doanh trại.
Ngũ hoàng tử hào hứng khoe mẽ chuyện này với Tinh Nhi.
Hắn muốn nàng khen ngợi mình như lúc trước vậy.
Nhưng nghĩ thử xem nàng có làm vậy không.
Hiển nhiên là không rồi.
Vẻ mặt hắn đầy tự tin, phong thái ngang tàng mà bước đến bên Tinh Nhi ngồi cạnh nàng.
Trong khi đôi phu thê nhà thất hoàng tử đang ngồi trên giường nắm tay nhau, hắn vẫn cứ mặt dày ngồi cạnh nàng.
- Ái Cơ, chúng ta đã chiến thắng.
- Vâng, ta biết rồi.
Ngài đến đây để rủ rê thất nguyên soái ra uống rượu cùng mình phải không ạ?
- À...!- Nghe nàng nói thế hắn đột nhiên ngơ ra.
- Ngũ huynh, mong huynh giữ khoảng cách với thê tử của người khác! - Minh Ngọc bực mình đứng dậy rồi ngồi chen vào giữa chỗ hai người.
- Thất đệ, ta và đệ vốn dĩ tình cảm khá tốt.
Nhưng ai là người cướp mất hôn thê của ta?
- Hôn thê của huynh nhưng nàng ấy có yêu huynh không? Không hề! Và giờ nàng ấy là thê tử của ta!
Minh Ngọc tức giận đẩy mạnh ngũ hoàng tử ra, nhưng vô dụng thôi, cô vốn dĩ không mạnh bằng hắn.
- Đệ đã trở nên yếu đuối hơn nhiều rồi.
Thế mà còn đòi bảo vệ nàng ấy.
- Im đi! Mau cút ra!
Tinh Nhi thấy hai người tì nạnh nhau như vậy bèn chủ động đứng dậy.
Minh Ngọc bối rối nhìn nàng rồi cũng đứng dậy theo.
- Hai người cứ từ từ nói chuyện.
- Ái Cơ, nàng đi đâu vậy?
- Ta ra ngoài.
- Không cần