Trên đảo Nam Hải ngoại trừ linh thú còn có Tinh Túc sảnh. Đứng đầu Tinh Túc sảnh hiện cũng chính là thiên nhân, bởi vì như vậy sẽ dễ dàng cho việc nghe dân ý của tứ hải, cũng là vì cân bằng các thế lực trong tứ hải, còn có Đông-Tây hai nước năm vị hoàng tộc xưng là đông ngũ hoàng và tây ngũ hoàng. Dưới ngũ hoàng là hai trăm vu nữ có linh lực cao cường, cùng với một trăm thị vệ của Tinh Túc sảnh.Bình thường ta sẽ không đi Tinh Túc sảnh, người ở đó luôn dùng vẻ mặt nghiêm nghị, giống như mỗi người đều thiếu nợ bọn họ. Trong ấn tượng của ta, lần duy nhất ta đi qua chỗ đó là lúc ta được bảy trăm tuổi. Đó là tuổi mà linh sủng từ hài đồng biến thành thiếu nữ, phải lấy vài sợi lông của mình giao cho vu nữ cất vào kho trong Tinh Túc sảnh.Những sợi lông này đại biểu cho tính mạng của linh sủng, nếu như có một ngày cái hộp này biến mất, vậy chứng tỏ linh sủng này đã chết đi. Vu nữ sẽ mang tin tức này truyền đạt cho tộc nhân linh sủng đó, sau đó trong gia phả sẽ tiến hành ghi tên linh sủng đó.May mắn ta là linh thú, mọi người cơ bản đều có bộ lông để có thể cắt bỏ. Có một số ít linh trùng không có bộ lông, hoặc giả là quá ít căn bản không thể sử dụng làm niêm phong để cất vào kho, tỷ như con giun ..v..v… Phương pháp niêm phong đối với loại này chính là phun một bãi nước miếng (=.=). Nghĩ tới đây, ta vội cưỡng bách chính mình ngừng tưởng tượng.Ta không thích đi Tinh Túc sảnh, nhưng ta lại thích tới Lưỡng Nghi quán. Lưỡng Nghi quán chính là chỗ ở của Nhị thập bát tú* (Tinh túc tử) cùng mấy chục thần quan. Nhị thập bát tú chính là ứng viên cho thiên nhân đời kế tiếp, từ hai mươi tám vị này chọn ra một người kế nhiệm. Mà thần quan chính là người chịu trách nhiệm dạy bảo bọn họ, đều là những người có linh lực cường đại. (Theo quan điểm của các nhà chiêm tinh thuật trung quốc xưa, có tất cả 28 chòm sao nằm trên đường hoàng đạo, hoàng đạo được chia làm tứ tượng, gắn với tứ linh là thanh long bạch hổ, chu tước, huyền vũ. Sâu hơn nữa mời xem tại linkshttp://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%E1%BB%8B_th%E1%BA%ADp_b%C3%A1t_t%C3%BA)Đông Hải và Tây Hải nhà nhà đều mong có thể trở thành Tinh Túc Tử vẻ vang, nếu như nhà nào có một vị Tinh Túc Tử, phương viên trăm dặm sẽ cảm thấy vô cùng vinh quang.Sau khi vị thiên nhân mới kế nhiệm, hai trăm vị vu nữ sẽ đi tuần tra tứ hải, dùng đủ loại phương pháp để tìm ra hai mươi tám vị Tinh Túc Tử mới, mang về Lưỡng Nghi quán ở Nam Hải.Tinh Túc Tử ở Lưỡng Nghi quán rất dễ bị ta bắt nạt, đương nhiên ta không phải cứ gặp người là khi dễ họ, bình thường là khi ta quá nhàm chán mới làm chuyện đó. Bởi vì nếu làm cho bọn họ sợ hãi, thần quan sẽ xây một bức tường linh lực, ngăn cản ta vào quấy rối. Loại linh lực này sẽ kéo dài đến một tháng, trong khoảng thời gian này ta sẽ rất nhàm chán, thế nên ta chỉ trêu chọc bọn họ một chút, không đến mức làm họ khóc.Hồng Sa bảo Lưỡng Nghi quán hôm nay lại nhận thêm một Tinh Túc Tử mới, mà nghe nói lại còn là bán yêu. Ta thật sự tò mò, trước giờ chưa từng nghe qua Tinh Túc Tử cũng có thể là bán yêu, thực không hiểu vị vu nữ kia là dùng phương pháp nào để phán đoán.Thấy ta chạy về phía Lưỡng Nghi quán, Hồng Sa do dự một chút rồi cũng chạy theo.Cây ở Nam Hải cùng ba nước còn lại bất đồng, cổ thụ ngàn năm xanh ngắt trong trời đất, tùy ý cũng có thể thấy được, cao vút trong tầng mây. Lúc gió bắt đầu thổi, qua rừng cây, lá cây lay động vào nhau tạo thành âm thanh thanh thúy vang tận mây xanh. Nằm trên tàng cây nghe âm thanh của gió, là chuyện cỡ nào thú vị. Đáng tiếc là bây giờ không phải mùa gió, ngược lại còn thường xuyên mưa, lúc trở về móng vuốt luôn dính đầy bùn đất, bởi vậy mùa này ta tương đối thích biến thân thành người, vì như thế có thể đi giày, móng vuốt sẽ không bị ướt nhẹp.Còn chưa tới Lưỡng Nghi quán, đã nghe thấy giọng trẻ con nhỏ vụn, ta vội vàng vểnh tai nghe.“Tên bán yêu đê tiện này.”“Ngươi cũng muốn thành thiên nhân sao? Tứ Hải ai sẽ đáp ứng?”“Mau cút ra khỏi Lưỡng Nghi quán.”Hồi lâu vẫn không nghe được một tiếng phản bác hay cầu cứu nào, ta rất hoài nghi bọn họ có phải đang nhục mạ một tảng đá. Khi ta đến Lưỡng Nghi quán mới phát hiện năm Tinh Túc Tử đang vây quanh một bé con ném đá vào người nó.“Trở về Bắc Hải của ngươi đi!”“Lưỡng Nghi quán không phải là nơi ngươi nên đến!”Ta niệm chú ngữ, nhìn hài đồng kia, quả nhiên là bán yêu, nhưng không có hơi thở của người Nam Hải, hẳn là Đông Hải hoặc Tây Hải thành hôn với người Bắc Hải.Năm Tinh Túc tử kia mặc dù là hài đồng, nhưng dùng hết sức lực để ném đá, ta thấy nhìn không nổi nữa, đang muốn xông vào thì Hồng Sa đã kéo ta lại, ý bảo ta xem bên ngoài, thần quan đã đi vào trong quán, một chút nữa là sẽ xuyên qua hậu viện. Thần quan kia ta biết, tên Thanh Yên, làm người coi như chính trực, ta đành nhịn lại một chút.“Ngàn vạn thần linh phù hộ, lúc này dùng tên của ta, tạm thay thần quan…”Đồng tử ta co rút lại, Tinh túc tử kia niệm chú thuật này chính là chú thuật dị hình, có thể biến người thành các loại hình thái. Mặc dù không có thực chất tổn thương nào, nhưng chú ngữ khó như vậy, một đứa bé đã có thể niệm nó, có thể nói là hiếm thấy.Xem ra Tinh Túc Tử quả nhiên lợi hại hơn nhiều những đứa trẻ bình thường.Ta vốn lo lắng đứa trẻ bị vây công kia sẽ bị biến thành cái gì, ai ngờ đứa trẻ kia sau khi đọc xong chú ngữ thì biến thành một con cự xà quấn lấy đứa bé kia. Nhưng lại niệm một tiếng, cự xà kia bị bắn ngược trở về người hài đồng thi chú thuật, trong nháy mắt biến thành một tiểu bạch xà.Bốn người kia sững sờ, lập tức kinh hô kêu một tiếng rồi vội tản ra.Ta hơi kinh ngạc, đứa trẻ thi chú thuật vốn lợi hại, mà đứa trẻ phản chú còn lợi hại hơn. Ta nghiêm túc quan sát đứa bé kia, chỉ thấy hắn từ vũng bùn chậm rãi đứng dậy, y phục trên người cũng đầy bùn, hắn cúi đầu nhẹ nhàng phủi đi, trên khuôn mặt mặc dù bị thương nhưng không thấy hắn mảy may nhăn mày lấy một chút.Nhưng khi thấy rõ thần sắc trên khuôn mặt hắn, tâm lại co rút thành một đoàn.Ta tình nguyện hắn khóc, hoặc lộ ra thần sắc thống khổ cũng tốt, nhưng vẻ mặt hắn lạnh lùng, không có ánh mắt oán giận, cũng không có vẻ mặt tức giận, chỉ là yên lặng phủi sạch quần áo, một thân áo màu thủy mặc trên người hắn vừa dài vừa rộn. Y phục như thế lại mặc cho một đứa trẻ, kì thật có thể làm cho người ta bật cười. Nhưng ta cười