Ngày hôm sau tỉnh lại, bên ngoài trời đang đổ mưa. Ta chán muốn chết tựa bên cửa sổ, nhìn mặt đất ướt nhẹp bên ngoài mà cảm thấy chán ghét. Ta ghét trời mưa, cũng ghét trời đầy mây, nếu như trong lúc mưa có xuất hiện cầu vồng, vậy cũng không tệ lắm, bởi vì khắp nơi sẽ có bảy sắc cầu vồng.Địa tinh* thích bảy sắc cầu vồng, cho dù bọn chúng luôn luôn thích những chỗ âm u, nhưng lại cố chấp yêu thích cầu vồng. Địa tinh sẽ không làm thương tổn người, thích tụ cùng một chỗ kể ít chuyện mà chỉ có chúng mới nghe hiểu. (địa tinh: yêu quái đất)Trong phòng xuất hiện nhiều địa tinh hơn, bọn chúng thích sự âm u, lại không thích ẩm ướt, là một loại sinh vật kì lạ. Ta cúi đầu hỏi bọn chúng: “Trận mưa này đến bao giờ thì có thể dừng?”Mười mấy con địa tinh dựng thẳng cặp lỗ tai dài nhọn lên, ngước mặt líu ríu với ta. Ta nhìn thần sắc bi thống của bọn chúng, biết là cơn mưa này muốn ngừng thì lâu lắm. Ta gật gật đầu: “Cám ơn, ta biết rồi.”Đảo mắt đã là giữa trưa, mưa vẫn còn rơi xuống. Ta nghiêng tai nghe ngóng, trên hành lang không có tiếng bước chân, ta lặng lẽ ra cửa chuồn về phía phòng bếp.Củi trong lò than ở phòng bếp vẫn còn đỏ lửa, hẳn là vừa mới làm xong cơm trưa. Ít nhất là phòng bếp an toàn, nhưng chẳng thấy có gì để ăn. Ta ôm bụng muốn tìm vài trái cây, phòng bếp lại quá sạch sẽ, có gì ăn được.Ta nhớ cảnh Hồng Sa làm bánh vạn hoa quả, thời gian này vừa vặn qua tới thời điểm vạn hoa quả chín, hái mười mấy trái ném cho Hồng Sa, sau nửa canh giờ là có thể ăn. Ta hạ quyết tâm, chuẩn bị đi đến nhà Hồng Sa. Vừa mới đóng kín cửa phòng bếp, còn chưa xoay người, sau lưng đã một mảnh lạnh buốt.Ta ngừng thở, gần như là ngạt thở, hơi thở lạnh buốt sau lưng này, khiến cho ta nhịn không được rùng mình. Giờ đã trốn không được, ta chậm rãi xoay người, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Mẫu thân đại nhân”.Cảm giác được người mẹ chấn động, ta cúi đầu nhìn nhìn tay áo thêu đầy hoa lan của nàng, hoa lan thanh nhã, là loài hoa mẫu thân thích nhất, ở sau hoa viên, cũng chứa đầy các loại hoa lan.“Ngươi ở nơi này làm gì?”Thanh âm của mẹ nghe vẫn bình thường, không mặn không nhạt, không lên không xuống. Thế mà lại khiến ta lại khẽ phát run, ta thà rằng bà trách mắng ta, cũng không muốn bà nói như vậy. Nếu như bà bình tĩnh như thế, đợi lát nữa sẽ rất khó khống chế.“Đường, đi ngang qua.”“Đi ngang qua phòng bếp?”“Vâng.”Một chữ vừa dứt, ống tay áo thêu hoa lan kia đã vung lên, một tiếng bạt tai thanh thúy rơi xuống, trên mặt ta nhiều thêm vết năm ngón tay. Cái tát này lực đạo quá lớn, lại bởi vì mẫu thân đeo bao tay bằng tơ tằm vàng, tạo thành dấu hồng trên da, lập tức rỉ máu. Ta lảo đảo một bước, nhanh chóng lui thành một đoàn. Làm như vậy, thì chỉ bị thương ở lưng, ít nhất phần lưng có thể chịu đòn nhiều hơn so với phía trước.“ Còn nhỏ tuổi mà học gạt người, lại là lừa gạt mẹ của mình, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?”Ta không nhìn thấy vẻ mặt của mẫu thân, cũng không dám ngẩng nhìn bà, bắt đầu từ rất nhỏ, ta đã không dám nhìn bà, mặc dù mẹ rất xinh đẹp. Ta co người trước tường, không đáp lại. Vào lúc này, không nói lời nào có thể bị đánh ít hơn.“Không trả lời, vì sao hả! Vì sao đói bụng cũng không ăn cơm!”“Cái thứ thất vĩ gieo họa toàn tộc nhà ngươi! Hại ta còn chưa đủ, còn muốn hại chết toàn bộ mọi người!”Trên lưng đau đớn lan tràn đến toàn thân, loại đau đớn ấy xâm chiếm đầu óc, đau như muốn vỡ ra. Lực đạo trên tay mẹ yếu bớt chút ít, thân thể của bà luôn gầy yếu như vậy.“Tại sao ngươi phải xuất thế! Tại sao ngươi phải xuất thế!”Ta đưa tay che lỗ tai, xương tay gần như cũng bị đánh nát, trên tay mẫu thân mang theo bao tay bằng tơ tằm vàng, nên trên người thực sự rất đau.“Mẫu thân đại nhân”.Mẹ bỗng ngưng lại động tác, bà thở phì phò, nhìn lại chẳng biết lúc nào đã có người đứng một bên, muốn nói gì đó, lại không nói gì nữa, bà thất thần từ từ rời đi, để lại ta vẫn co rúc ở góc tường.Nghe được tiếng bước chân kia đi xa, ta mới chậm rãi đứng dậy, cảm giác được xương lưng không gãy, may mắn thở phào nhẹ nhõm. Ta nhìn trước mắt một bộ áo trắng như trăng sáng, không tô son trát phấn lại có vẻ mặt khuynh thành, ta cười một tiếng: “Tỷ”.Vẻ mặt tỷ tỷ lãnh đạm, không để ý ta mà đi theo hướng mẫu thân vừa đi.Vừa rồi cười một tiếng, khóe miệng chảy ra chút gì đó ngọt ngọt, vừa lấy tay đụng, lập tức đau đến hít vào một ngụm khí lạnh. Ta niệm Ngưng Huyết chú, suy nghĩ một chút, bay về phía núi.Giờ này, vạn hoa quả chắc vẫn còn ương, phải chờ thêm nữa. Chắc phải tới ngày mai mới chín hẳn.Đi trong rừng rậm, mặc dù cây lá rậm rạp chắn lại nước mưa, nhưng một trận gió thổi qua, hạt nước trên lá cây rơi xuống, lại như một hồi mưa xối xả. Chờ ta xuyên qua rừng cây, toàn thân đã ướt nhẹp. Cảm giác ướt sũng này khiến ta ghét bỏ, cả người đều không thoải mái.Vết thương trên mặt và sau lưng đã mau khôi phục, thể chất của ta khác với người khác, nếu vết thương giống nhau, cuối cùng ta vẫn khỏi nhanh hơn bọn họ. Ta tự giễu cười cười, chẳng lẽ bởi vì ta là thất vĩ sao? Nếu quả thật như vậy, thì ta chắc phải cảm ơn ông trời cho ta vận mệnh thất vĩ này.Đợi tí nữa hái được trái cây, còn phải chờ một lát, cho đến khi vết thương trên mặt hoàn toàn khỏi hẳn mới đi tới nhà Hồng Sa, nếu không nàng thấy ta thế này, chắc chắn sẽ khóc, lá gan Hồng Sa rất nhỏ, không chịu được hù dọa.Vạn hoa quả thích sinh trưởng ở nơi có dòng nước xiết chảy qua, thế nước càng mãnh liệt, thì nó càng tươi tốt, quả càng ngọt. Bình thường ta sẽ đi xuống dưới thác nước để hái, nhưng vì có nhiều người hái, giờ dưới thác nước đã không thấy được vạn hoa quả nữa. Đi sâu vào trong núi, có lẽ tìm được thác nước mới.Bình thường chúng ta sẽ không đi quá sâu vào trong núi, bởi vì trong núi có rất nhiều yêu quái, một số yêu quái sẽ ăn cả linh sủng.Vết thương trên người dần dần khép lại, nhưng ta không cảm giác được, đau đớn trên lưng cũng sẽ không quá mãnh liệt nữa, trong lòng nặng trịch, cưỡng ép bản thân mình phải nghĩ đến ăn ngon, giờ chỉ cần tìm được thác nước là tốt rồi, chỉ cần tìm được vạn hoa quả là được rồi.Bước qua con sông, lúc từ mặt nước đi lên mới phát hiện y phục của mình hơi rách. Ta vặt một chiếc lá xanh tươi, mặc niệm một tiếng, từ từ hóa thành một bộ xiêm y màu xanh nhạt. Nhìn bốn phía xung quanh không ai, nhanh chóng cởi y phục trên người xuống, mặc bộ mới lên.Thay y phục khô mát vào mới cảm thấy thoải mái hơn, nhưng chỉ