Khi hoàng hôn đến, ánh tà dương đã muốn buông xuống, (NTK: Đường Tiếu nãi nãi, nãi nãi xài từ hơi ác liệt, cái bản gốc nó có hoa lá cành thế đâu?! -;-), ta đang nghĩ ngợi có thể hấp thu linh khí ánh trăng, lỗ tai khẽ động, nghe thấy có tiếng bước chân đi tới, tâm đã treo lên giữa không trung.
Hắc y nhân kia dạo bước đến trước mặt của ta, nhìn thấy ta ngồi dưới đất, cười mỉa mai nói: “Đang đợi trăng sáng?”Ta ngây người, đã biết hắn muốn làm cái gì, thân thể khẽ rét run. Hắn quả nhiên đưa tay tới, ấn chặt trán của ta, vừa muốn giãy giụa, đã bị tay kia của hắn chế trụ, trên trán truyền đến một trận đau đớn, tất cả huyệt vị của ta đã bị hắn phong bế.Huyệt vị bị phong bế, cho dù bây giờ ta có ở trên mặt trăng, cũng không có cách nào hấp thu linh khí.Tên khốn kiếp! Tính tình thật tốt mà ta tu dưỡng năm trăm năm bị hắn mài đến sạch bách (NTK: Câu này Hồ Ly nói mấy lần rồi đấy!), một hơi cắn cánh tay của hắn, cứng rắn cách y phục cắm vào trong thịt của hắn, lập tức trong miệng truyền đến một hồi mùi máu tươi, trong máu còn có mùi của ta ở bên trong, hắn không đau đến mức kêu ra tiếng, nhưng cánh tay của ta lại đau nhói.Loại cảm giác này giống như là tự mình cắn chính mình, quái dị hơn nữa còn buồn nôn.Ta bị đau kêu lên một tiếng, buông lỏng miệng che lấy cánh tay trái của mình, ta đột nhiên cảm thấy khắp người mình đều là thương tích. Mới vừa rồi bị mắt to cắn tay phải, bây giờ lại tự mình đả thương tay trái, hôm nay còn bị hắn coi như bùn ném vào tường làm ngũ tạng ta quay cuồng.Hôm nay thật sự là ngày xui xẻo nhất từ khi ta có trí nhớ tới nay!Hắn cười như không cười nhìn ta, cánh tay rõ ràng đang chảy máu, nhưng không có nhúc nhích: “Tại sao ngươi không cắn nhiều thêm vài ngụm, như vậy hôm nay ta cũng không cần phải đặc biệt cho ngươi uống máu.”“Cút!” Ta giận không kềm được quát hắn, bởi vì thân thể đau đớn mà thanh âm có chút biến đổi, chỉ có thanh âm mà không có khí thế.Hắn đưa tay nắm cằm của ta, đến gần nhìn chằm chằm ta, con mắt đã có một vòng màu đỏ như máu: “Ta ghét nhất là loại người tự cho là thanh cao nhưng lại đi theo người phàm linh thú này, rõ ràng là thần, lại tự nguyện sa đoạ. Thà rằng đứng ở bên bọn người kia, cũng không chịu đến gần chúng ta nửa phần.”Ta ngơ ngác một chút, không biết lời hắn nói là có ý gì, nhưng lại có thể nghe được ra là hắn chán ghét toàn bộ Nam Hải, mà một người như thế đối với ta cũng không đúng, đó chính là nói việc này cùng đám hoa chết cháy của hắn căn bản không có quan hệ gì. Nhưng mà nghe thấy hắn không phải là người tứ hải, nhưng là chưa từng nghe qua thiên thần ở dưới mặt đất, vậy hắn rốt cuộc là ai, nơi này là nơi nào?Hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng, buông ta ra, chậm rãi đứng dậy, nói: “Có nói ngươi cũng không hiểu, dòng máu chảy trong thân thể các ngươi đúng là máu của người phàm.”Ta không hiểu nhìn hắn, thấy hắn phải đi, gấp rút đứng dậy theo sau, lại quên rằng trên chân còn có xích, mới vừa nói chân đã không ổn, người đã ngã về phía trước, hắn nghe thấy động tĩnh, vừa quay người đã bị ta đụng phải, lảo đảo vài bước thiếu chút nữa cũng cùng nhau ngã tới trước.Ta lại ngẩng đầu nhìn hắn, lại là vẻ mặt muốn giết người, thanh âm lạnh đến nỗi có thể kết băng: “Ngươi có thể sống lâu như vậy thật là một kỳ tích!”~(∩_∩ )~ Hắn muốn giết ta lại không thể giết, ta bị thương hắn còn phải nuôi ta cho thật tốt, nằm ở trên chiếc giường êm ái, một ngày mệt mỏi toàn bộ dâng lên, dần dần nhắm mắt. Ban ngày rõ ràng nhận lấy nhiều kinh hãi như vậy, thế nhưng buổi tối lại không có ác mộng, ngủ rất an ổn.Buổi sáng tỉnh lại, ta lại đang suy nghĩ xem làm cách nào thu được linh lực, sau đó đem xiềng chân tháo ra. Qua hai ngày nữa nếu như còn đợi ở bên cạnh hắn, đến lúc đó ta nghĩ cái gì, hắn đang suy nghĩ gì, cả hai sẽ rõ ràng tường tận. Linh thú đan ở trên người người khác thật sự không phải là chuyện tốt, tiếp tục như vậy nữa sẽ biến thành một người.Ta chầm chập rời khỏi giường, không phải là ta cố ý chậm như vậy, mà là mắt cá chân đã sưng tấy lên, động tác kéo mạnh sẽ làm cho xương cốt đau. Cánh tay cũng đau đến không nâng nổi, thì ra tối hôm qua ta dùng nhiều sức cắn như vậy, hắn thậm chí ngay cả hừ cũng không thèm hừ một tiếng, nói ta là kẻ điên, hắn mới là kẻ điên không hơn không kém.Ta xuống giường, trông thấy trên bàn một chút thức ăn đã dọn lên từ sớm, nếm mấy khối bánh, hương vị cũng không tệ lắm. Đẩy cửa ra, đã nhìn thấy trước cửa một hàng đầu người rầm rầm hướng về phía ta chào: “Cô nương sớm.”Bánh bích quy ta vừa mới nuốt xuống thiếu chút nữa nghẹn trở lại: “Các ngươi…”“Chúng ta là nô tỳ tuỳ thân của cô nương, cô nương có cần cái gì, xin cứ việc phân phó chúng ta.”Ta hoảng sợ đến không khép miệng được, ngày hôm qua còn kêu đánh kêu giết ta, hôm nay đột nhiên thành khách quý, quả thật làm cho ta phản ứng không kịp, thấy các nàng đứng thẳng tắp, ta cười ngượng nói: “Không, không cần, các ngươi đi đi.”“Vâng, cô nương.”Ta thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bước đi thong thả xem qua nơi này một lần, xem có nơi nào có thể dùng để ẩn núp hay không, ít nhất phải tìm được nơi hắn không tìm được để đêm nay phơi ánh trăng. Đi nửa ngày, xiềng chân quá nặng, ta gần như không cảm giác được chân ta còn tồn tại, đi đến trong lương đình thực sự đi không nổi, ngồi xuống thở.Người nơi này không nhìn thấy cái xích trên chân ta, trông thấy tốc độ ta chậm chạp như rùa, nhịn không được cười trộm, ta chỉ có thể coi như không nhìn thấy.Nơi này bận rộn, người làm rất nhiều, mỗi ty có một trách nhiệm riêng. Ta lại hiểu được nếu như ta làm hoa tượng (người làm vườn), thật sự là không có có lợi lộc gì, chỉ mới đi qua một chỗ của vườn hoa, ước chừng đã thấy được năm hoa tượng.Ta chán đến chết ngồi ở trong đình, nơi này không có người để nói chuyện phiếm, cũng không có đồ có thể chơi, mà ngay cả sách ngày thường ta không thích, cũng không có lấy một quyển. Thật vất vả chờ mới có một người tới, nhưng lại bưng cơm trưa để cho ta ăn. Ăn xong, lại thấy nàng bay đi .“Ai.” Ta thở dài, cái này căn bản là giam lỏng.Chậm rãi di chuyển đến nơi khác trong viện, lúc ngửi được hương hoa kỳ dị ngày hôm qua, dừng lại một chút, nghĩ rằng bây giờ ta không có linh khí, những thứ hoa kia cũng sẽ không làm gì ta, liền đi vào.Khi nhìn thấy những thứ hoa xanh đến trong suốt kia, ý thức ta lại rơi vào mơ hồ, biết rõ bọn họ có linh lực mị hoặc, nhưng vẫn nhịn không