Buổi sáng, ngoài cửa vẫn có nhiều người như trước đây vậy, vừa thấy ta, đồng thời nói bình an. Điểm tâm quả nhiên chỉ có trái cây, đều là trái cây xanh tươi để cho khẩu vị ta tốt hơn, ta nghĩ nếu như hôm nay dùng phương thức ăn no đến suýt chết như tối hôm qua, có khi nào lại hắn sẽ điên cuồng chạy tới, ăn được một nửa liền ngừng lại.
Ánh mặt trời hôm nay rạng rỡ hơn so với ngày hôm qua, đáng tiếc bây giờ ta không thể trở về hình dáng thật, bằng không nằm ở trên thảm cỏ phơi nắng cũng không phải ý tồi.Ta ngồi trên lan can, nhìn đàn kiến bò lên trên bụi cây trong sân, có một cảm giác rất hài hòa. Ta nhắm mắt lại, tiếng gió thổi nhẹ nhàng bên tai, cảm giác trong nháy mắt này, làm cho ta giống như được quay trở lại Bắc Hải, ta cùng Lục Mộc thúc công ngồi ở trên nóc nhà người ta lúc nửa đêm, uống rượu người phàm ủ, nhìn trăng sáng, nói chuyện đến tận lúc trời sáng.Lúc ta còn đang đắm chìm trong hồi ức, tay phải đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, ban đầu chỉ như kim châm, về sau thì lan rộng ra, giống như nham thạch nóng chảy nhỏ giọt trên mu bàn tay, đốt ta khiến cho toàn thân run rẩy.Ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nhưng lại kêu không ra tiếng. Thân thể khi thì lạnh như băng, khi thì nóng bỏng, xương cốt giống như bị côn trùng gặm cắn, trong ngoài đều đau đớn khiến cho ta gần như muốn ngất đi.Lúc mà bên tai truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, trong lòng ta không biết tại sao lại yên ổn hơn chút ít, nhìn thấy gương mặt của hắn xuất hiện trước mắt ta, nước mắt đột nhiên rớt xuống.Gương mặt nghiêm túc của hắn ban đầu là xanh đen, nhìn thấy ta rơi lệ, nhưng lại ngẩn ra, sau đó nhìn kỹ ta, từ trên xuống dưới. Ánh mắt của hắn như đang nhịn đau đớn cực lớn, ta biết rõ cảm giác đau đớn của mình lây sang hắn, nhưng so với ta hắn có thể chịu đựng tốt hơn.Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm y phục của ta, lặng yên một chút, đưa tay với tới, ta trừng lớn mắt, run rẩy đưa tay ngăn tay của hắn, nhưng lại không nói một lời nào. Trên trán của hắn đã rướm mồ hôi hột, dừng lại một chút, ôm ta vào trong phòng, gần như là ném ta lên trên giường.Ta hoảng sợ nhìn hắn, lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện thanh âm đã khàn khàn: “Ngươi làm cái gì?”Hắn cười lạnh một tiếng: “Ngươi bị địa tinh cắn, nếu bây giờ phát tác sẽ biến thành một con địa tinh. Chẳng lẽ ngươi bị thương mà không biết?”Địa tinh? Cắn? Ta bỗng dưng nhớ tới ngày bị sinh linh mắt to kia cắn một cái, biến thành địa tinh? Ta sợ hãi cả người đều là mồ hôi lạnh, toàn thân lại run lên. Chẳng qua là bị đau đớn lấy đi tri giác một lát, vạt áo đã có một bàn tay tìm tới, kéo xuống dưới, cả người gần như lộ hết trước mặt hắn.Ta hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhịn đau kéo chăn mền che lại người: “Ngươi làm cái gì?!”Trên mặt hắn là vẻ mặt đau đến run rẩy, tức giận vô cùng: “Tìm miệng vết thương bị địa tinh cắn.”Ta thở phào nhẹ nhõm, tay phải đưa đến trước mặt hắn, nhịn đau nặn ra mấy chữ nói: “Tại đây.”Hắn bắt lấy cổ tay của ta, lấy miếng vải đi, nhìn miệng vết thương đã ửng đỏ, niệm chú thuật. Hắn niệm càng nhiều, đau đớn của ta lại càng sâu, nhiều lần muốn rút tay lại, nhưng mà bị nắm quá chặt, đến xương cốt cũng có cảm giác như bị bóp nát. Ta đau đến ở giãy giụa trên giường, nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, chắc lúc này hắn cũng không khá hơn chút nào.Phù chú ở trên tay ta dần dần hình thành một vòng sáng màu xanh nhạt, đột nhiên biến thành từng chùm sáng nhỏ, khảm tiến vào trong tay, mỗi một chùm sáng tiến vào, đều cảm thấy đau nhói khó nhịn. Cho đến kia mười bảy chùm sáng đều tiến vào, đau đớn trên người mới từ từ yếu bớt, tay cũng dần dần khôi phục màu da.Ta nằm lỳ ở trên giường, gần như mất hết ý thức. Hắn ngồi ở một bên, trên trán đầy mồ hôi. Ngồi yên hồi lâu, ta mới có cảm giác mình sống lại, ta lẳng lặng nhìn sườn mặt hắn, hốc mắt chẳng biết tại sao lại ướt. Hắn quay đầu nhìn ta, ta vội quệt nước mắt.Hắn khẽ nhíu mày, không nói một câu, chậm rãi đứng lên rời khỏi phòng.Thấy hắn rời đi, trong lòng chợt trống trải, giống như bị mất đi cái gì.Lúc tỳ nữ tiến vào, trông thấy trên giường một mảnh hỗn độn, chỉ kinh ngạc một chút, liền lập tức khôi phục tvẻ mặt, múc nước thay ta lau người, lại giúp ta thay y phục sạch sẽ, thu thập giường để cho ta tiếp tục ngủ.Đêm nay ngủ thật sự an ổn, không hề mộng mị.Đến khi tỉnh lại, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ta đưa tay nhìn vết thương địa tinh cắn, bây giờ đã hoàn toàn khôi phục hình dạng ban đầu. Nghĩ đến việc thiếu chút nữa bị biến thành bộ dáng của bọn chúng, ta rùng mình một cái. Mệt mỏi xuống giường, nhìn về phía cái bàn, trên mặt bàn đã chất đầy một đống trái cây.Cầm lấy một quả ăn, ngọt dịu và rất ngon miệng. Ta nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, hắn không tháo ta thành tám khối không kỳ lạ, nhưng ngay cả mắng cũng không mắng, làm cho ta cảm thấy cực kỳ bất ngờ. Đáy lòng có một loại tình cảm khác thường dâng lên, lại không biết rốt cuộc là cái gì.Lỗ tai khẽ động, nghe được tiếng bước chân của hắn, ta ngừng một chút, nhìn về phía cửa. Cửa bị đẩy ra, áo choàng màu đen của hắn đập vào trong mắt, trên mặt vẫn là thần sắc trang nghiêm tĩnhg lặng như cũ, nhưng đáy mắt hắn không có hàn ý. Nhưng khi ta nhìn thấy thứ ở trên tay hắn, sắc mặt đã thay đổi.Một chén máu đỏ thoang thoảng mùi gì đó, rõ ràng chính là mùi máu của hắn pha với linh khí của ta. Ta mới ăn trái cây, thiếu chút nữa phun ra toàn bộ. Hắn im lặng không lên tiếng đem chén đặt lên bàn, lạnh lùng nhìn ta: “Uống.”“Không cần.” Ta đứng dậy, hoảng sợ lui về phía sau, vừa lui vừa gắt gao theo dõi hắn, uống máu của mình, thà rằng cứ bị hắn chém một đao còn tốt hơn.“Lúc trước ngươi làm như vậy, nên nghĩ đến tất cả hậu quả.”Thấy hắn không tiến lên, chỉ là lạnh lùng nói như vậy, ta nhịn không được tự chửi mình, ta không nghĩ trên đời này sẽ có người ra tay tàn độc như thế, hứng một chén máu, cần bao nhiêu sự nhẫn nại? Ta che miệng, lại muốn nôn ra.Hắn nhìn ta một cái, nói: “Ngươi phải biết, bát máu này đã trộn lẫn linh lực của ta, chờ ngươi thu hồi toàn bộ linh thú đan, linh lực sẽ được tăng cường, người khác có muốn cũng không có cách nào lấy được, ngươi còn từ chối?”Ta vẫn lắc lắc đầu, nếu như hắn ép ta, ta ngay lập tức đâm đầu mà chết.Hắn dừng lại một chút, niệm chú thuật, chỉ thấy máu trong chén từ từ hội tụ thành một hạt cầu, sau đó