Chương 31: Ký hay không ký?
"Uy, nhanh nhanh, thu dọn một chút đi, Huyền ca nói sẽ mang bữa trưa cho chúng ta!"
Trần Khang thấy tin nhắn trong group chat, vội vàng la lối thông báo, lập tức khiến cả phòng dừng việc trong tay.
Quang Vinh nhìn đồng hồ, cũng không còn mấy phút sẽ tới giờ nghỉ trưa, du di cho cả bọn nghỉ sớm một chút: "Các cậu đi rửa một ít trái cây đi, mấy người Phàm ca đâu rồi?"
Trong trụ sở cũng không phải có mỗi 5 người bọn họ, còn có mấy trợ lý cùng huấn luyện viên và các chuyện viên phân tích dữ liệu. Bất quá bọn họ ở bên kia của thang máy, nên Hà Song Diệp cũng chưa gặp qua, mấy lần sau cô tới thì bọn họ đều bận bịu không gặp được.
Ngô Minh Húc xung phong đi rửa trái cây, mấy người khác liền chia việc nhanh chóng, mỗi người một tay dọn dẹp phòng luyện tập cùng phòng ăn.
Khi Hà Song Diệp, trên bàn còn được bày một giỏ trái cây bắt mắt.
Hà Song Diệp:....
Cũng quá là bày vẽ rồi.
Hà Song Diệp còn trông thấy mấy người Phàm ca, nghiêm túc nghe Trần Khang giới thiệu, sau đó lễ phép chào hỏi. Ngoài Phàm ca còn có hai trợ lý tên là Tiểu Kiệt và Trần Khang, cuối cùng là một chuyên viên phân tích số liệu có thân hình cao gầy, gọi là Đới Vi.
Hà Song Diệp không khỏi hỏi: "Không phải chỉ có năm người...", cô nghĩ số thức ăn mình mang tới không đủ, sợ là sẽ có chút khó xử.
Huyền Minh Thạch chỉ sang phía bên kia thang máy: "Bên đó là phòng bọn họ"
Lần trước Hà Song Diệp không gặp được vì một người phải đi thu thập số liệu, có người sinh bệnh, còn Phàm ca cùng một trợ lý thì bận họp nghiên cứu giáo án.
Phàm ca lớn tuổi nhất, cũng là người thành thục nhất, gật đầu với Hà Song Diệp.
Ngô Minh Húc vội vàng nói thêm: "Chị dâu, Phàm ca là đại cao thủ ấy, anh ấy là quán quân của game FUL, là người duy nhất của Châu Á đạt được danh hiệu này."
Nhìn Ngô Minh Húc kích động như thế, Hà Song Diệp cũng lễ phép khen ngợi một câu. Thật ra cô cũng chưa quen thuộc với thế giới này, cũng không biết FUL là game gì nhưng có thể làm cho mấy người Ngô Minh Húc hâm mộ như vậy thì chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường.
Phàm ca có điểm xấu hổ: "Đều là chuyện đã qua."
Đứa nhỏ Trần Khang vốn có chút tình yêu mãnh liệt với đồ ăn ngon, bắt đầu xoay quanh Hà Song Diệp cùng Huyền Minh Thạch hỏi hôm nay ăn món gì, Huyền Minh Thạch bất đắc dĩ, ra hiệu cho bọn họ tự nhiên ngồi xuống rồi cùng nhau bày đồ ăn ra.
Hôm nay là mang số há cảo Hà Song Diệp gói lúc sáng, hấp chín một nửa rồi mang đi. Phòng ăn bên này cũng có chút nồi niêu các loại cho nên bọn họ mới mang tới đây hấp chín, giữ được độ nóng và độ chín vừa vặn.
Hà Song Diệp mang ba loại thịt heo cải trắng, rau hẹ thịt heo và thịt bò rau cần hấp trước, mấy người kia liền len lén nhìn trong túi.
Huyền Minh Thạch: "Yên tâm, làm tới 5 loại, không sợ thiếu đâu."
Mười phút sau, Hà Song Diệp đã trở lại, mang theo hai đĩa bánh to.
Trần Khang mong chờ giây phút này quá lâu rồi, nhanh tay chọn một cái. Mặc dù đã được ăn qua mấy món Hà Song Diệp nấu nhưng lúc này cậu vẫn ngạc nhiên, ngon thật, tay nghề của chị dâu tốt quá.
Há cảo nhân thịt heo cải trắng cậu vừa ăn thử rất vừa miệng. Cải trắng ngọt thanh, thịt heo mềm ngấm vị, hòa quyện chung một chỗ, còn chưa cần đến nước chấm đã thấy ngon đến nuốt lưỡi.
Trần Khang là kẻ tham ăn, Tuần Dương Hạo thì thích ăn sủi cảo, được nếm qua mĩ vị, chiếc đũa cũng hoạt động liên tục.
Mấy người Phàm ca không nghĩ tới há cảo lại vừa miệng đến vậy, lúc đầu còn ngại ngùng giữ ý, lúc sau nghe được Hà Song Diệp cũng không chuẩn bị cho nhiều người tới vậy liền rối loạn cả lên.
Nhìn một đám người hỗn chiến, Hà Song Diệp cùng Huyền Minh Thạch bất giác nở nụ cười.
Hà Song Diệp cảm thấy thật may mắn, bọn họ ăn rồi mới mang qua, bằng không... sao cô có thể giành lại bọn họ chứ.
Phàm ca tốt xấu gì cũng là người ổn trọng nhất trong bọn, nhìn một đám người nhỏ hơn mình gần 8 tuổi, đành phải nhường cho đám sói đói này một chút.
Mấy người vừa ăn xong, Tiểu Tiểu đã nhanh tay dọn dẹp sạch sẽ, tự mình mang hộp đi rửa, ai muốn giúp cũng không cho.
Hà Song Diệp nhìn Tiểu Tiểu, có chút nghi hoặc.
Tuần Dương Hạo thấy vậy liền nói: "Chị ấy lên cấp 2 đã thôi học, kiến thức cũng không được bao nhiêu nhưng trong nhà nhất định không cho chị ấy đị học nữa. Hình như chuyện hôn nhân của ba mẹ chị ấy không tốt, lúc chị ấy 6,7 tuổi gì đó đã ly hôn rồi."
Hà Song Diệp gật đầu: "Vậy năm nay cô ấy bao nhiêu rồi?"
Phàm ca thay Tuần Dương Hạo đáp: "Cũng chỉ mới 18, 19. Rất tội nghiệp!"
Cũng là một trong những người bọn họ tìm cho Tiểu Tiểu công việc, cứ vậy mà 3 năm đã trôi qua.
Hà Song Diệp hít sâu một hơi, cũng không nói gì thêm.
Nghỉ ngơi một chút sau đó ai nấy đều trở về làm việc. Phàm ca cùng Đới Vi đi phân tích số liệu, Huyền Minh Thạch thấy hôm nay anh cũng không có việc gì quan trọng, xử lý đơn giản rồi hỏi Hà Song Diệp có muốn về chưa?
Ăn xong liền đuổi người?
Hà Song Diệp bất mãn.
Nhìn Hà Song Diệp tức giận, Huyền Minh Thạch nở nụ cười: "Cô đừng quên, bây giờ vẫn còn trong thời hạn phải làm cơm cho tôi đấy..."
Ai, bọn họ chỉ là quan hệ giao dịch trên hợp đồng, cô tức giận cái gì, đây là chuyện bình thường mà! Hết việc thì tự mình về, còn đợi cái gì khó chịu. Hà Song Diệp gõ gõ đầu mình.
Cho đến khi cô về đến nhà vẫn chưa bình tĩnh lại được, Hà Song Diệp không hiểu nổi vì sao mình bất mãn, bọn họ cũng không phải là vợ chồng thật. Huyền Minh Thạch là ông chủ, Hà Song Diệp cô là người làm công ăn lương nha!
Làm rõ chuyện này xong, Hà Song Diệp thở dài một hơi, cầm điện thoại dặn dò tiệm giặt ủi chú ý y phục cô đưa qua, do chất liệu đặc thù nên phải cẩn thận, hai ngày sau cô sẽ đến lấy.
Nghĩ đến y phục, Hà Song Diệp không khỏi nhớ tới Dương Nhạc Du,