- Vũ Lôi Phong! Ngươi giúp ta giết tên kia, xem như bổn tọa nợ ngươi một ân tình!
- Mà bổn tọa lại không muốn mình nợ ai bất kỳ điều gì cả, thế nên thứ này cho ngươi!
Giọng nói từ chín tầng trời lần nữa vang lên, mặt đất khẽ rung nhẹ một cái, sau đó không còn thấy hiện tượng gì nữa
Một lúc sau, vẫn không có gì xảy ra
- Ủa? Alo?
Vũ Lôi Phong đần thối mặt ra tại chỗ, hắn đảo mắt nhìn quanh, nhưng ngoài máu thịt của Đại Trưởng Lão Phong Vân Môn ra thì xung quanh chẳng có cái khỉ gì
- Làm gì có thứ gì? Ơ…?
Vũ Lôi Phong nhìn qua nhìn lại, nhìn một vòng quanh người mình, tay không ngừng vỗ vỗ khắp nơi, cũng nhìn mặt đất, bầu trời một vòng
Không có gì lạ thường, có chăng chỉ là những ánh mắt đờ đẫn nhìn hắn như nhìn quái vật từ trên khán đài
- Chẳng lẽ bị lừa? Không đúng! Người ta là người thế nào? Trước mặt toàn bộ cường giả tám khu vực mà còn có thể làm ra chuyện này sao? Chắc chắn do ta nhìn chưa kỹ!
Vũ Lôi Phong thầm nhủ, hắn vẫn chăm chú quan sát khắp nơi, cũng cẩn thận nhắm mắt lại cảm nhận mọi thứ trong cơ thể mình.
Không có gì xảy ra
Chúng nữ thấy Vũ Lôi Phong vẫn đang loay hoay, cũng cẩn thận tìm kiếm xung quanh.
Lớp lá chắn bảo vệ Thúy Hằng Thiên Đế ban cho đã sớm tan biến ngay khi đòn thế của Vũ Lôi Phong nổ tung, các nàng và mấy thiên kiêu khác không hề bị tổn thương tẹo nào, chỉ dính chút bụi thôi
Đám khán giả hiện tại mới lấy lại tinh thần, các cường giả tám khu vực đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Vũ Lôi Phong
Dù Đại Trưởng Lão Phong Vân Môn có bị trói thì sao? Thúy Hằng Thiên Đế chỉ giam cầm hắn, hoàn toàn không phong ấn tu vi của hắn, toàn bộ các thủ đoạn vẫn tùy thời có thể kích hoạt
Vậy mà Vũ Lôi Phong, lại có thể một chiêu giết chết một Phi Hồn Cảnh Bát Trọng như vậy, bọn họ thực sự sợ hãi, không tự chủ được mà đem bản thân mình thầm so sánh với Đại Trưởng Lão, thử nghĩ xem nếu bản thân cũng hứng chịu công kích cỡ đó thì sẽ xảy ra chuyện gì
Hơn nữa, kẻ này mới chỉ là một Ý Hồn Cảnh Tam Trọng thôi đấy, nếu để hắn đột phá lên Hư Hồn Cảnh, vậy chẳng phải Phi Hồn Cảnh Cửu Trọng hắn cũng làm thịt được?
Một kẻ biến thái đến cực hạn, sở hữu tới chín loại thuộc tính, hắn còn là người sao?
Trong đầu bọn họ, vô vàn cảm xúc ngổn ngang, rất nhiều suy nghĩ luân phiên chạy trong não hải, từng suy tính, từng đối sách không ngừng hiện lên
Vũ Lôi Phong hiện tại không có nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ đang cay cú
- Tìm lâu như vậy vẫn chẳng thấy cái gì…có thật là tên Thúy Hằng Thiên Đế này đáng tin cậy không vậy?
Mắng thầm trong lòng, Vũ Lôi Phong lắc đầu không quan tâm nữa, chín phần là hắn bị lừa
Đúng lúc này, một tiếng ngáp nhẹ vang lên trong đầu, Tiểu Na trong hệ thống đã tỉnh lại, nàng uể oải kéo con chó bông màu hường lên ôm
- Tiểu Na! Nàng dậy rồi!
- Ừm!
- Nàng ổn không?
- Ta không sao…
- Nàng sao vậy? Cái ngữ điệu này không thích hợp a!
- Chứ ngươi muốn thế nào?
- Tiểu Na cute hột me của ta đâu?
- Đây!
- Ta không thấy! Na này hơi cục súc!
- Người ta mới ngủ dậy! Muốn ăn đập hả?
….
- Xin lỗi…ta sai!
- Hứ!
Dỗ mãi mới hết dỗi, Tiểu Na mới đảo mắt nói với Vũ Lôi Phong
- Ngươi gặp may rồi! Đồ người kia cho ngươi không phải thứ tầm thường đâu!
Vũ Lôi Phong nhìn ngó một lúc, đâu có thấy cái gì đâu? Cẩn thận suy xét một chút, nhìn trong hệ thống khắp mọi ngõ ngách cũng không thấy có cái gì mới, Vũ Lôi Phong ngáo ngơ nhìn Tiểu Na
- Ta đâu thấy gì đâu?
Tiểu Na thở dài, kéo chăn lên đắp, lười biếng nói
- Ở trong Thiên Mệnh Không Gian đó, ta sợ nó gây chú ý nên nhanh chóng thu vào rồi, hồi nãy mặt đất chấn động ngươi không cảm nhận được hả?
Vũ Lôi Phong mắt sáng lên, đúng a, ngay khi Thúy Hằng Thiên Đế nói tặng quà cho hắn, mặt đất khẽ chấn động một lát
- Tiểu Na! Nàng vẫn chu đáo như vậy!
- Khéo nịnh! Ra ngoài đi! Ta muốn ngủ chút xíu!
- Nàng ngủ ngon! Yêu nàng!
Vũ Lôi Phong vẫy vẫy tay, Tiểu Na trề môi đáp lại
- Không thèm!
Vũ Lôi Phong cười tươi, Tiểu Na như vậy mới đúng là Tiểu Na của hắn
Mở mắt ra, Vũ Lôi Phong nhìn lên trời cao, hai tay ôm quyền thi lễ
- Đa Tạ Thúy Hằng Thiên Đế ban thưởng!
Không có âm thanh đáp lại, nhưng Vũ Lôi Phong biết chắc chắn, người kia có thể nghe thấy
Đúng