- Hây!
Mũi chân nhẹ điểm, Linh Nhi đáp xuống đáy hố với một tư thế không thể nào hoàn mỹ hơn.
Hàn Ánh Nguyệt bên cạnh lại không thể tiếp đất một cách ung dung như vậy, nàng ngã bịch xuống đất, sau đó lúng túng cười cười nhìn Linh Nhi.
- Nhược Băng muội muội! Thân pháp thật tốt a.
Tỷ là Xuất Hồn Cảnh cũng không thể đáp xuống nhẹ nhàng như muội
Linh Nhi phủi đi bụi trên người Hàn Ánh Nguyệt, nàng nói.
- May mắn học được một bộ thân pháp không tồi, chứ về phương diện chiến đấu thì sao muội có thể bù với tỷ chứ!
- Muội đó! Khiêm tốn quá cũng không tốt đâu nha!
…
Toàn bộ hơn ngàn người từ từ đáp xuống, nơi đây trái với suy nghĩ của bọn họ, rất yên bình.
Trước mắt họ hiện ra một cảnh vật vô cùng đẹp mà hiếm ai có thể thấy được.
Một hang động bằng băng tuyết và thạch nhũ lung linh hiện ra, Linh Nhi ánh mắt lóe tia sáng hưng phấn, cảnh vật nơi đây đẹp đến nỗi nàng sắp rớt cái nết luôn rồi.
Như nhớ ra điều gì, Linh Nhi vội vàng móc trong túi trữ vật ra một khối màu đen, khối này hình hộp chữ nhật, ở trung tâm có một cái ống khối trụ lồi ra.
Nàng nhanh chóng làm theo hướng dẫn của Vũ Lôi Phong, giơ cái khối ra trước mặt, chỉnh sao cho về vị trí cảnh sắc đẹp nhất và bấm nút.
Vụt! Tách!
Thanh âm vô cùng lạ lẫm vang lên giữa chốn đông người, mọi thứ đang chìm trong yên lặng bỗng có một thanh âm vang lên như thế liền khiến Linh Nhi trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Linh Nhi hạ tay xuống, không quan tâm những ánh mắt soi mói của đám đông, nàng chờ đợi thành quả của mình.
Vài giây sau, từ phía dưới của chiếc máy ảnh đẩy ra một tấm hình, cảnh vật hang động tuyệt đẹp với những chiếc thạch nhũ lung linh hiện ra trên tay nàng.
Hàn Ánh Nguyệt ngạc nhiên đến há hốc mồm, nàng dán chặt mắt vào tấm hình trên tay Linh Nhi.
- Nhược Băng! Cái này…muội vẽ à? Giống hệt như thật vậy!
Linh Nhi cũng không biết nên giải thích thế nào, đành bịa chuyện
- Một loại Nguyên Linh Bảo có khả năng vẽ lại cảnh nó nhìn thấy trong thời gian ngắn thôi! Muội sao có thể vẽ nhanh thế được?
Hàn Ánh Nguyệt gật gù, quả thật phong cảnh ở đây rất đẹp, thế nhưng mục đích của họ không phải là đi du lịch a.
…
Bên ngoài, trên tầng trời dần xuất hiện vài đạo thân ảnh.
Những người này đạp trên từng khối Linh Hồn Lực ngưng tụ và dùng Ý Hồn để điều khiển.
Tu vi những người này ít nhất cũng phải là Ý Hồn Cảnh mới có thể làm được như vậy.
Một lão giả vuốt vuốt chòm râu nói
- Dương Gia Chủ! Trông ngươi có vẻ hồi ức nhỉ!
Người gọi là Dương Gia Chủ mỉm cười
- Hai mươi năm rồi! Ngày xưa ta đạt được cơ duyên cũng giống thế này, bất quá cái hố này to hơn ngày ấy rất nhiều a
Một người khác lại nói
- Lần này ngươi phải chăng nên lùi lại một chút, nhường cho mấy lão già chúng ta chứ nhỉ?
- Đúng đấy, lần đó tiểu tử ngươi chiếm hết bảo vật, giờ cũng nên tuân thủ luật lệ ai gặp có phần nha!
Dương Gia Chủ cười như không cười, hắn nói
- Có duyên với bảo vật thì sẽ được sở hữu thôi, ta không hứa trước đâu!
- Hừ!
Đám người hừ lạnh, rồi cùng nhau nhảy xuống hố sâu
Pong!
Bất ngờ thay, cả đám Ý Hồn Cảnh vừa tiếp cận miệng hố thì bị một lực lượng vô hình đẩy bật ra ngoài.
- Có cấm chế sao?
Một phụ nhân trung niên nhíu mày, bà lần nữa tiến tới nhưng lại bị đẩy bật ra
- Cấm chế nho nhỏ, xem chiêu!
- Ta cũng tới!
Rầm Rầm!
Trái với suy nghĩ của họ, dù cho công kích thế nào cũng không thể làm cái cấm chế vô hình này suy chuyển.
- Sao lại thế nhỉ? Mấy tiểu gia hỏa kia đi vào như ăn cơm uống nước mà?
Sau một hồi phí công vô ích, bọn họ đành phải chấp nhận một sự thật khá buồn rằng: Trên Hữu Hồn Cảnh, không ai có thể đi vào, cái hố này chỉ cho Đấu Sĩ tu vi tối đa Hữu Hồn Cảnh Cửu Trọng Đỉnh Phong đi qua mà thôi.
Những lão già tu luyện tới Ý Hồn Cảnh như họ không cách nào vào trong đó tầm bảo.
- Xem ra…phải trông cậy vào mấy đứa nhỏ bên trong đó rồi.
Aizz
…
Trái với cảm giác sầu não và thất lạc của đám người bên ngoài, những người dưới hố hiện tại đang vô cùng phấn khởi nhìn về phía xa xa, nơi tận cùng của cái hang động tuyệt đẹp này hiện ra