- Quý nhân phù trợ sao? Chắc chỉ có vị tỷ tỷ ngày ấy mới giúp được mình…
Lê Tiểu Nguyệt mơ mơ màng nhìn lên bầu trời than nhẹ, bỗng nhiên ánh mắt nàng khẽ đổi.
Bầu trời tối đen như hũ nút đột nhiên xuất hiện dị tượng, trước mắt Lê Tiểu Nguyệt, ba tia sáng lao nhanh qua màn đêm, ba tia sáng này như ba ngôi sao băng vụt qua bầu trời, có thể nhìn thấy nó gồm ba màu sắc rất đặc trưng, một màu xanh lục ngọc, một màu xanh lam và một màu đỏ cam.
- Đó là…
Lê Tiểu Nguyệt chợt đứng bật dậy, nàng hét lớn, mặc kệ mọi người đang nghỉ ngơi, mặc kệ không gian đang yên tĩnh:
- Tỷ tỷ! Là tỷ phải không? Ta biết đó là tỷ mà!
Nghe thấy thanh âm của Lê Tiểu Nguyệt, các gian phòng lập tức sáng đèn.
- Tiểu Nguyệt, đêm rồi, con la hét cái gì ở ngoài đây vậy?
Du Tiểu Uyển lập tức lên tiếng, thấy Tiểu Nguyệt con nàng đang nhìn lên trời cao không ngừng hét lớn khiến nàng nghi hoặc khó hiểu.
- Tỷ tỷ! Chỉ có tỷ mới giúp được muội thôi, tỷ xuống đây đi!
Ba tia sáng ngày càng đi xa, đã không còn có thể nhìn rõ bằng mắt thường, vì vậy khi đám người Lê Gia ra ngoài xem xét thì không thấy gì trên trời cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng Lê Tiểu Nguyệt vẫn một mực hét lớn:
- Tỷ tỷ! Muội xin tỷ! Muội cần tỷ!
Lê Tiểu Nguyệt không ngừng gào to, trên đôi mắt đã ướt đẫm một mảng.
Nhìn ánh mắt đỏ hoe của con mình, Lê Hùng Hải cảm thấy thật vô lực, bản thân vô dụng nên mới để nữ nhi buồn như vậy.
Du Tiểu Uyển chạy đến bên Lê Tiểu Nguyệt ôm chặt lấy nàng vỗ về:
- Con gái, con sao vậy? Bình tĩnh lại nào.
Lê Tiểu Nguyệt căn bản không nghe những lời này, nàng mặc kệ hết thảy, một mực nhìn về phương xa, Nguyên Lực trong người không ngừng dồn về cổ, dùng toàn bộ chút tu vi nhỏ bé của mình hét lớn.
- Muội biết là tỷ! Tỷ đã trở lại, Phong Linh Nhi! Là tỷ phải không?
Sau cú hét toàn lực, Lê Tiểu Nguyệt phun ra một ngụm máu, nàng gục ngã trong lòng Du Tiểu Uyển, đôi mắt vẫn một mực nhìn về hướng ba tia sáng lao đi.
- Hửm?
Vũ Lôi Phong đang thẳng hướng Thiên Âm Cung bay đến, ba đôi cánh chợt mở rộng tức tốc dừng lại giữa không trung.
- Hình như có ai đó đang gọi mình? Còn gọi là Phong Linh Nhi.
Cái tên Phong Linh Nhi tại sao bây giờ còn có người gọi?
Vũ Lôi Phong liền nhìn về phương hướng âm thanh phát ra, hắn cảm nhận được chắc chắn là có người đang gọi mình.
Tam Vũ cùng đập, Vũ Lôi Phong nhanh chóng tiến tới, trước mắt hắn hiện ra một tòa thành nhỏ.
- Không thể gây chú ý ở đây
Cầu Đạo Ngọc thu lại, ba đôi cánh sau lưng biến mất, Vũ Lôi Phong ý niệm khẽ động, một khối Cầu Đạo Ngọc hóa thành một đôi giày để hắn mang vào, qua đó dễ dàng di chuyển trên không trung giống như là bay.
Ảo tức thuật vận chuyển, khí tức Vũ Lôi Phong thu lại đến cực hạn, cho dù là cường giả cũng khó lòng nhận ra hắn đang đến gần, Vũ Lôi Phong lặng lẽ tiến vào trong thành.
Thành Lâm Viên có thể xem là một đại thành phồn hoa, tuy không lớn như những đại thành Vũ Lôi Phong từng đặt chân nhưng cũng không kém là bao.
Vũ Lôi Phong nhìn một vòng trong thành, từ trên không trung tầm nhìn của hắn rất rộng, có thể thấy được bốn kiến trúc nguy nga hơn hẳn so với những cái còn lại, hắn thầm đánh giá đây có lẽ là những thế gia đứng đầu trong thành.
Tinh thần Vũ Lôi Phong tập trung, những tạp âm nhanh chóng bị hắn loại bỏ khỏi thính giác, thế nhưng thanh âm kia không vang lên lần nào nữa.
- Chẳng lẽ mình nghe nhầm?
Vũ Lôi Phong khó hiểu, hắn lần nữa tập trung lắng nghe, nhưng hơn năm phút trôi qua rồi a, vẫn chẳng có tiếng gọi nào giống ban nãy cả.
- Thôi kệ đi, nghỉ chân một lát cũng tốt! Bay hơn năm ngày cũng có chút mệt mỏi a.
Vũ Lôi Phong đáp xuống một nơi vắng vẻ cách cổng thành không xa, hắn choàng lên trên người một thân áo đen, trên đầu mang một cái nón lá trùm vải mùng đen làm khăn che mặt, nhìn rất giống một lãnh khách, sau đó hòa theo dòng người vào thành.
Trở lại với Lê Gia.
Lê Tiểu Nguyệt sau khi kiệt sức ngã vào lòng mẫu thân thì khóc một trận thật lớn, sau đó ngủ thiếp đi.
Nhìn