Trái tim của Cao Nhiên bị treo lơ lửng trên cao. Nhất thời nàng ta không phân biệt được, Tiền thái hậu đang mỉa mai chính mình hay là đang trào phúng Lâm Vị Hi.
Quả thật Cao Nhiên tự mình hứa gả là không đúng. Thế nhưng Yến vương với Tiền nhị công tử cùng coi trọng một nữ nhân, đối với nam tử mà nói thì giận dữ vì hồng nhan là phong lưu, thế nhưng đối với nữ tử, chỉ sợ cũng không phải là danh tiếng tốt đẹp gì.
Trong nháy mắt khi Cao Nhiên nghe được tên mình thì cảm thấy vô cùng sợ hãi, chờ sau khi bình tĩnh lại, thì nàng ta lại chậm rãi yên lòng. Tròng mắt nàng ta liếc qua về phía Lâm Vị Hi, giả bộ như hoảng hốt mà cúi đầu: "Thái hậu nương nương thứ tội, khi đó thần thiếp nghe xong Tiền đại thái thái cầu hôn cho Tiền nhị công tử. Tiền nhị công tử tất nhiên là lương nhân, thần thiếp cũng không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng, sau đó mới định nói chuyện với trưởng bối trong nhà. Thần thiếp thật sự quá tham lam, chỉ nghĩ Tiền nhị công tử là người trong sạch, nên mới vội vàng đáp ứng vì tỉ muội mình, ngược lại lại quá nóng vội mà gây ra sai lầm."
Cao Nhiên nói gần nói xa đều là đang ám chỉ, đầu tiên là nàng ta nghe Tiền đại thái thái đề nghị trước, sau đó mới đến Yến vương quyết định cưới Lâm Vị Hi. Về phần Yến vương vì sao lại làm như vậy, và trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, vậythì hãy hỏi một trong hai nhân vật chính đang ngồi kia đi.
Cao Nhiên muốn dụ Tiền thái hậu coi Lâm Vị Hi là hồng nhan họa thủy, tốt nhất gắn cho Lâm Vị Hi cái tội danh ỷ sắc câu dẫn người khác. Lúc Lâm Vị Hi nghe thấy nhắc đến Tiền nhị thiếu thì ý cười trên mặt liền phai nhạt, Tiền thái hậu là người cao quý,nói chuyện không suy nghĩ thì thôi, nhưng ngay cả Cao Nhiên mà cũng dám ở trước mặt bà ta bày ra chút mánh khoé nho nhỏ?
Xem ra Cao Nhiên còn chưa ngoan đâu, có lẽ hôm qua bị bỏng nước nóng vẫn cònnhẹ. Bây giờ Lâm Vị Hi đã là Yến vương phi, quyền hạn của mẹ chồng với nàng dâu, cũng không phải chỉ mỗi chuyện kính trà đơn giản như vậy.
Sau khi Cao Nhiên nói xong vẫn nhìn chằm chằm Lâm Vị Hi, đáng tiếc nàng ta phải thất vọng rồi, Lâm Vị Hi cũng không có lộ ra ý xấu hổ hay vẻ mặt khó xử gì cả, chỉ đơn giản không nhanh không chậm cười cười, nói: " Là chuyện gì có liên quan đến Tiền nhị công tử vậy? Làm sao mà thần thiếp biết được?"
Câu hỏi của Lâm Vị Hi lại làm cho tất cả mọi người im lặng một chút. Quả thật Tiền thái hậu không biết nói chuyện, nhưng dù cho đầu óc bà ta có không tốt cũng khôngthể ở ngay trước mặt Yến vương phi nói ra chuyện này được. Cao Nhiên đã từng âmthầm hứa gả nàng cho người khác, chỉ là sau này Yến vương nhắc đến, việc này mới thôi.
Lâm Vị Hi vẫn y nguyên cười ngây thơ như cũ, trong đôi mắt tràn đầy sự hiếu kì: "Thế tử phi nói chuyện gì thế? Làm sao lại có quan hệ đến Tiền nhị công tử vậy? Thần thiếp cũng không biết mấy chuyện này, thái hậu nương nương ngài nhanh nói cho thần thiếp nghe một chút đi, thần thiếp rất hiếu kỳ đấy ạ."
Tiền thái hậu miễn cưỡng nở nụ cười, ngược lại thăm dò hỏi: "Yến vương phi khôngbiết thật sao?"
"Thần thiếp phải biết cái gì ạ?" Lâm Vị Hi cười quay đầu lại, đôi mắt to rõ đang phản chiếu hình ảnh của Cao Nhiên: "Thế tử phi, con nói xem, ta phải biết cái gì?"
Cao Nhiên không nói thành lời, ngày đó nàng ta tranh chấp với Lâm Vị Hi ở viện của mình, loại trừ nhóm nha hoàn của hai người, làm gì còn có ai biết đâu? Lâm Vị Hi chỉ cần khăng khăng nàng hoàn toàn không biết gì, Cao Nhiên căn bản sẽ không có biện pháp chứng minh, ngược lại sẽ để cho mình lâm vào thế bất lợi.
Tiền thái hậu nhìn hai người mẹ chồng nàng dâu nhà này mắt đi mày lại với nhau, Lâm Vị Hi thản nhiên hỏi thăm, mà thế tử phi nhìn thì lại có vẻ cứng ngắc. Tiền thái hậu suy nghĩ một chút, ngạc nhiên nói: "Yến vương phi, trước đó ngươi không biết chút gì về hôn sự của mình hay sao?"
"Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, mọi việc thần thiếp đều nghe theo đại trưởng công chúa." Lâm Vị Hi cười nói: "không mai mối tằng tịu với nhau, chạy đi làm thiếp, nếu như vượt qua lệnh của phụ mẫu trưởng bối trong nhà, đây chính là muốn bị người người phỉ nhổ. Thiếp thân cho dù có chút nghịch ngợm nhưng cũng không dám làm loại chuyện này."
Con người mà, nói là một chuyện, còn làm lại là một chuyện khác. Lúc Lâm Vị Hi nóinhững lời này thì ánh mắt trong vắt, dáng tươi cười thản nhiên, nhìn không ra mộtchút chột dạ nào. Cao Nhiên đoán không sai, ban đầu là nàng tranh chấp với Cao Nhiên. Lâm Vị Hi bị chọc tức không ít, lúc này mới nóng giận đến trước mặt Cố Huy Ngạn tự tiến cử mình. Nhưng tất nhiên Cố Huy Ngạn cũng sẽ không nói ra chuyện này, mà Lâm Vị Hi thì lại càng không. Cao Nhiên dám có ý đồ mang chuyện này ra uy hiếp nàng, Lâm Vị Hi không chỉnh nàng ta mới là lạ.
Lâm Vị Hi nhận trưởng công chúa Thọ Khang làm tổ mẫu là chuyện mọi người đều biết. Tiền thái hậu vừa nghĩ như thế thì tự cho là đã hiểu rõ rồi, lúc trước ngoại tôn nữ của trưởng công chúa Thọ Khang gả cho Cố Trình Diệu không phải cũng do bà làm mối hay sao? Xem ra chính vì con nối dòng của trưởng công chúa Thọ Khang không có, nên mới đặc biệt yêu quý phủ Yến vương. Lần trước là ngoại tôn nữ của mình, lần này là đem tôn nữ mới nhận gả cho Yến vương, tâm tư của bà cũng quá rõ ràng rồi.
Sau khi Tiền thái hậu bổ sung một chút tiền căn hậu quả, liền tự cho là thấy được chân tướng. Như vậy xem ra Lâm Vị Hi hoàn toàn là tùy ý để trưởng công chúa Thọ Khang sắp đặt hôn sự, sợ rằng trước đó cũng không biết cái gì. Về phần Cao Nhiên vụng trộm nhận lời Tiền gia, nghĩ theo hướng tốt là do không biết Yến vương đã bàn bạc với trưởng công chúa Thọ Khang, còn ngược lại thì là nàng ta không nguyện ý có thêm một người mẹ chồng, cho nên mới lợi dụng Tiền gia.
Nghĩ vậy nên ánh mắt nhìn về phía Cao Nhiên của Tiền thái hậu lập tức thay đổi, nhưng Cao Nhiên vẫn không ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Mới chỉ trong khoảnh khắc, thái hậu đây là thế nào, tại sao lại dùng loại ánh mắt bất thiện này nhìn nàng ta? Cảm giác của Cao Nhiên bị rối loạn, đang muốn nói chuyện phân trần thêm một hai câu, nhưng lại bị Lâm Vị Hi cướp lời: "Thái hậu nương nương, chiếc váy người đangmặc này thêu bức trăm hoa đua nở, thật sự là hỉ khí, thần thiếp vẫn chưa bao giờ được thấy đâu."
Những năm gần đây Tiền thái hậu lại càng mê tín, luôn luôn thích mình mặc trang phục cứng nhắc như một bà cụ non. thật là làm khó Lâm Vị Hi có thể thấy được vẻ kinh diễm mà nói ra lời ca ngợi. Được một cô nương trẻ tuổi dáng dấp cực kì xinh đẹp tán thưởng trang phục, cho dù là ai thì trong lòng cũng sẽ đắc chí. Tiền thái hậu vui mừng, liền cùng Lâm Vị Hi nói liên miên đến Bồ Tát, rồi chuyện phúc khí như thế nào.
Miệng lưỡi Lâm Vị Hi trơn tru là điều không thể nghi ngờ. Nàng cố ý muốn chặn lời của Cao Nhiên, say sưa hầu chuyện Tiền thái hậu. Nhiều lần Cao Nhiên đều thử nhưngkhông thể ngắt lời Lâm Vị Hi, hướng Tiền thái hậu giải thích chuyện vừa rồi. Dù sao nàng ta cũng chỉ là một vãn bối, sao có thể dám ngắt lời mẹ chồng với thái hậu đangnói chuyện đây? Nàng ta cũng không dám, chỉ có thể tận dụng mọi thứ chen vào nói, nhưng lại thật sự không nói được mấy câu.
Sau nhiều lần muốn giải thích mà không được, Cao Nhiên tức giận trong lòng, chỉ có thể cắn răng nhẫn nại. Nhưng mà nàng ta cũng không dám để cho người khác nhìn thấy vẻ mặt hậm hực của mình, đành phải lặng lẽ cúi đầu.
Lâm Vị Hi khéo léo dẫn dắt Tiền thái hậu hiểu nhầm trình tự trước sau của chuyện đính hôn. Nàng vẫn cố gắng duy trì ý cười, đầu óc tỉnh táo một nửa đề phòng Cao Nhiên, nửa còn lại cố gắng nịnh nọt Tiền thái hậu, không bao lâu sau đã làm cho Tiền thái hậu mặt mày hớn hở.
Cả đời này điều làm cho Tiền thái hậu tự hào nhất thật đúng là phúc trạch của bản thân. Tiền thái hậu từng là hoàng hậu của tiên đế Mục Tông, chỉ là bởi vì tư sắc bình thường, tính tình cũng rất cứng nhắc bảo thủ. Trong hoàn cảnh không được tiên đế Mục Tông sủng ái, lại để nhảy ra một Bộ quý phi mỹ mạo thấu hiểu lòng người. Vì thế mà bà ta bị vắng vẻ rất nhiều. Kiến Chiêu những năm cuối cùng cung biến, cũng may Tiền thái hậu chịu đựng vượt qua cơn loạn lạc này, Yến vương vào kinh thành cần vương, trừ gian thần, tru sát Yêm đảng, Bộ quý phi thất thế treo cổ tự tử. Tiền thái hậu xem như vén mây thấy mặt trời, nở mày nở mặt, bước lên địa vị nữ nhân tôn quý nhất Đại Chu. Làm thái hậu, cũng không phải là có hậu phúc hay sao?
(Yêm đảng: Bè phái của hoạn quan)Bây giờ hoàng đế cũng không phải là con ruột của Tiền thái hậu, bà ta tuy là trung cung nhưng không được sủng ái, cho nên nhiều năm rồi vẫn không có động tĩnh gì. Sau này, Kiến Chiêu năm thứ ba, Bộ quý phi tiến cung lập tức được sủng ái. Tiền thái hậu bị chèn ép đến mức không còn mảnh đất cắm dùi. một người bàng quang khôngmàng sự đời như Tiền hoàng hậu cũng luống cuống lo sợ không thôi. Kiến Chiêu năm thứ năm một cung nữ sinh hạ được hoàng trưởng tử, Tiền thái hậu cũng không quan tâm đích thứ khác biệt, lập tức ôm tới dưới gối tự mình nuôi dưỡng. Lúc ấy, Tiền thái hậu cũng không hy vọng chính mình sẽ sinh được con trai trưởng, đem hoàng trưởng tử nuôi dưỡng mới là sáng suốt. Hoàng trưởng tử được nuôi dưỡng dưới gối của bà ta cũng coi như là một nửa con trai trưởng, trên triều đình cũng sẽ chiếm được nhiều ưu thế, Tiền thái hậu cũng chỉ trông cậy vào đứa bé này ngày sau sẽ chăm lo phụng dưỡng cho mình. Đáng tiếc Tiền thái hậu tính toán rất tốt, nhưng mà sự đời trêu người, ngay tại cuối năm đấy, Bộ quý phi mang thai.
Đây thật sự là nhảy ra một cái gậy lớn, Tiền thái hậu mỗi ngày đều ngóng trông Bộ quý phi sinh non. Thế nhưng hết lần này tới lần khác mẹ con đối phương đều bình an, sau đó thuận lợi sinh hạ một đứa bé, cũng là hoàng tử. Bộ quý phi vốn được sủng ái, bây giờ còn sinh hạ hoàng tử, trong lòng có suy nghĩ không an phận gì thật khó mà biết được. Bộ quý phi càng ngày càng ương ngạnh, cả ngày quấn lấy tiên đế Mục Tông đòi lập nhị hoàng tử làm thái tử. một bên là hoàng trưởng tử không có chút tình cảm nào, một bên là nhị hoàng tử do sủng phi sinh ra, Mục Tông thật sự có ý đem hoàng vị truyền cho nhị hoàng tử, thế nhưng triều thần kiên quyết không cho phép, có đích lập đích không đích lập trường. Hoàng trưởng tử cũng không bị tàn tật ốm yếu gì, còn được đích thân hoàng hậu nuôi dưỡng từ nhỏ, hiển nhiên hoàng trưởng tử mới là nhân tuyển hợp pháp cho vị trí thái tử.
Vì thế mà xuất hiện tình trạng giằng co giữa tiên đế Mục Tông với triều thần. Bởi vì tiên đế Mục Tông chậm chạp không quyết định, sự đấu tranh giữa các đảng phái trong triều vô cùng nghiêm trọng, minh tranh có mà ám đấu cũng có. Thậm chí sau này Bộ quý phi còn cấu kết với thái giám, trắng trợn bài trừ phe đối lập trong triều, giết hại quan viên chủ trương lập hoàng trưởng tử. Tiền thái hậu cùng hoàng trưởng tử trải qua những năm kia nguy hiểm khó khăn như nào nghĩ thôi cũng có thể biết được. Kiến Chiêu những năm cuối cùng này chướng khí mù mịt. Mà bước ngoặt của sự giằng co này, lại xuất từ một trận bệnh dịch.
Đầu mùa xuân là thời gian ngũ độc xuất hiện, bệnh dịch từ kinh thành truyền vào
nội cung. Nhị hoàng tử bất hạnh nhiễm bệnh, vẻn vẹn một tháng mắc bệnh rồi chết.
( Ngũ độc gồm bọ cạp, rắn, rết, thạch thùng và cóc.)Suýt nữa Tiền thái hậu mừng quá mà thắp hương ngay tại Khôn Ninh cung, thật sựđây là Bồ Tát mở mắt mà. Sau nhiều năm giằng co, trận tranh đoạn ngôi vị thái tử đãcó quyết định, Bộ quý phi đau đớn vì mất ái nhi, lúc này đã điên rồi, càng không thèm kiêng kỵ thẳng tay bài trừ phe đối lập. Trong lúc nhất thời gian hoạn hoành hành, dần dần đến tiên đế Mục Tông cũng không thể khống chế được. Tiên đế Mục Tông khôngcó cách nào, chỉ có thể viết mật chiếu triệu Yến vương vào kinh thành bình loạn, tru diệt kẻ phản bội, thanh lọc triều chính. Cuối cùng có phải Bộ quý phi treo cổ tự vẫn hay không, e rằng chỉ có tiên đế Mục Tông cùng Yến vương mới biết được.
Giải quyết dứt khoát, nhị hoàng tử chết bệnh, Bộ quý phi đền tội, hoàng tử trong cung chỉ còn lại đại hoàng tử. Kể cả bây giờ đại hoàng tử là cái đồ đần, triều thần cũng phải phụ tá hắn ta thành minh quân. Tiên đế Mục Tông trải qua trận can qua này, sức khỏe lẫn tinh thần đều sa sút, không bao lâu đã băng hà. Trước lúc lâm chung, tiên đế Mục Tông lập đại hoàng tử làm thái tử, lập ba vị Cố Huy Ngạn, Trương Hiếu Liêm, Phùng công công làm đại thần phụ chính, cùng nhau phụ tá ấu đế trưởng thành đến khi tự mình chấp chính mới thôi.
Cho tới bây giờ đã là Nguyên Gia năm thứ năm, tiểu hoàng đế đăng cơ năm năm, đãmười hai tuổi rồi.
Kỳ thật Tiền thái hậu đã không còn quan tâm chuyện triều chính nữa rồi, hậu cungkhông được can chính, Tiền thái hậu cũng không có hứng thú để ý. Bà ta đã thành nữ nhân có địa vị tôn quý nhất thiên hạ. Dù cho trên triều đình có thay đổi thế nào đinữa, còn có thể ảnh hưởng đến thái hậu hay sao? Tiền thái hậu càng ngày càng an tâm ở hậu cung dưỡng lão, cả ngày không phải ăn chay niệm Phật thì là triệu tẩu tử nhà mẹ đẻ vào nói chuyện phiếm. Chuyện của Tiền nhị công tử với Lâm Vị Hi cũng là do Tiền gia đại thái thái nhắc đến.
Lúc đó bên ngoài đã truyền ra tin tức Yến vương cưới phi, đương nhiên Tiền gia khôngdám đoạt nữ nhân với Yến vương. Yến vương lại đặc biệt cho người tới nói, lúc ấy Tiền nhị công tử bị dọa đến nỗi không dám ra khỏi cửa. Qua một đoạn thời gian, đợi tiếng gió dần dần lắng lại, Tiền đại thái thái cũng có chút không dễ chịu, rõ ràng thể tử phi phủ Yến đã cho lời chắc chắn, mới qua vài ngày thôi đã bị Yến vương chặn lại. Phủ Yến vương cứ thản nhiên giẫm lên mặt mũi của nhà mẹ đẻ thái hậu như vậy?
Tiền đại thái thái càng nghĩ càng không cam lòng, lập tức tiến cung nói chuyện với Tiền thái hậu. Tiền thái hậu chỉ biết là Yến vương muốn cưới tân vương phi. Bây giờ nghe tẩu tử nói như vậy, mới biết được hóa ra tân Yến vương phi Lâm thị cùng cháu trai còn có một cọc dây dưa như thế. Đương nhiên Tiền thái hậu sẽ không có ý kiến gì với Yến vương. Lúc trước hoàng đế kế vị may mà có Yến vương dốc hết sức nâng đỡ, sau đó ở biên giới lại bị xâm phạm, cũng là nhờ Yến vương lãnh quân đi bình loạn. Nếu như không có binh lực của Yến vương uy hiếp, Tiền thái hậu cùng hoàng đế cũng chỉ là một đôi cô nhi quả mẫu, lấy cái gì để áp chế văn thần võ tướng trên triều đình đây? Trong thâm tâm của Tiền thái vẫn rất trông cậy vào Yến vương, làm sao lại dám khoa chân múa tay với việc Yến vương cưới vương phi.
Thế nhưng dù cho Tiền thái hậu không dám trách móc Yến vương, nhưng cũng khôngảnh hưởng đến việc bà ta có chút ý kiến với vị tân vương phi này. Hôm nay Lâm thị tiến cung tạ ân, Tiền thái hậu vốn có tâm tư muốn soi xét một hai. Bà ta cũng muốn xem một chút, đến tột cùng là dạng nhân vật gì, mới có thể để cho cả cháu trai bà ta lẫn Yến vương tranh nhau cầu hôn.
Bây giờ xem ra, vị Yến vương phi này quả nhiên vô cùng mỹ mạo. một người quen nhìn hoàn phì yến gầy trong hậu cung mỹ nữ như mây như bà ta mà còn có chút sững sờ khi nhìn gương mặt của Lâm Vị Hi, cũng không thể trách được cả Yến vương lẫn cháu trai mình có chút nhớ mong. Mỹ mạo diễm lệ như vậy nhưng tính cách của vị vương phi này lại rất biết điều. Lúc tiên đế Mục Tông còn sống thì đại trưởng công chúa Thọ Khang rất được sủng ái, thậm chí so với hoàng hậu là Tiền thị đây còn có mặt mũi hơn. Bởi vậy mà Tiền thái hậu vẫn có chút khúc mắc. Bây giờ phong thủy luân chuyển, Tiền thái hậu cũng không còn kiêng dè mà phỏng đoán tâm tư của trưởng công chúa Thọ Khang. Theo Tiền thái hậu thì hơn phân nửa là trưởng công chúa Thọ Khang nhìn trúng mỹ mạo của Lâm thị nên mới nhận làm tôn nữ, về sau lại muốn gả Lâm thị cho Yến vương. Dù sao biện pháp tốt nhất để thắt chặt quan hệ của trưởng công chúa Thọ Khanh với phủ Yến vương là liên hôn. Ngoại tôn nữ của trưởng công chúa Thọ Khang cũng chết rồi, bà sốt ruột cũng là chuyện hợp tình lý.
Tiền thái hậu nghĩ tới đây thì tâm tình thoải mái hẳn lên. Cũng không đến mức bà ta có thù oán với trưởng công chúa Thọ Khang, nhưng lúc còn sống vẫn có thể nhìn thấycô công chúa đã từng phong quang vô hạn giờ đây lại không bằng mình, không thểkhông nói Tiền thái hậu trong lòng có chút cao hứng, nên bây giờ bà ta nhìn Lâm Vị Hi cũng rất thuận mắt. Tuy nhiên, Tiền thái hậu xem xét Cao Nhiên một chút, nghĩ thầmthật sự là người không thể xem bề ngoài, khuê tú ôn nhu uyển chuyển như này mà có thể làm được chuyện vì ngăn cản kế mẫu vào cửa mà có thể nhắm mắt khen ngợi người khác. Càng là ghê tởm hơn chính là nàng ta dám tính kế con cháu Tiền gia!
Bây giờ Tiền thái hậu đã quên hoàn toàn đầu tiên chính là Tiền đại thái thái hướng Cao Nhiên nhắc đến việc kết thân, dù sao Tiền gia cũng không dám đối kháng với Yến vương. Nhưng cũng bởi vì người khác mà mặt mũi của Tiền gia đều mất hết!
Cao Nhiên cũng không hiểu vì Tiền đại thái thái là người nói chuyện này cho thái hậu, hết lần này tới lần khác nàng ta còn không có cách nào giải thích cho mình. Từ Tiền thái hậu liền có thể nhìn ra Tiền gia cũng không phải là người biết mình biết ta. Quả thực Cao Nhiên có miệng mà không chỗ nói. Mà có Lâm Vị Hi ở đây, thậm chí Lâm Vị Hi cũng sẽ không cho Cao Nhiên có cơ hội mở miệng.
Suốt từ sáng cho đến trưa Cao Nhiên đều là có miệng mà không thể nói, thật sự vô cùng bực mình. Nàng ta đang rất nóng vội, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng thái giám: "Hoàng thượng giá lâm. Yến vương đến."
Bên trong Từ Ninh cung một mảnh xôn xao. Lâm Vị Hi đứng dậy, khom người hướng phía cửa hành lễ.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Hoàng đế giữa một đống người chen chúc đi vào Từ Ninh cung, Cố Huy Ngạn đangđứng cạnh hắn ta. Hoàng đế tiến vào đảo mắt một vòng, bỗng nhiên đôi mắt dừng lạitrên một người: "Yến vương thúc thúc, đây chính là thẩm thẩm phải không?"