Roẹt !Lão Vu Chúc còn chưa nói dứt lời, thân thể đột nhiên nứt toác ra, hóa thành từng mảnh nhỏ bay ra ngoài, hóa thành tro tàn phiêu đãng trên không trung.
Tế đàn sáng lên, một luồng sức mạnh bí ẩn khó lường xoắn nát cơ thể lão Vu Chúc thành tro tàn, hóa kiếp thành tro.
- Lão Vu Chúc!Hai mắt Cổ Trần trợn trừng, gào lên một tiếng muốn giữ lại thân thể đang tan vỡ của lão Vu Chúc, đáng tiếc căn bản không có chút tác dụng nào.
Thậm chí hắn còn không có cách nào tới gần tòa Thương Thiên tế đàn quỷ dị kia.
- Cổ Trần, đến hư không chiến trường, chúng ta! Chờ ngươi! Ầm ầm! Tế đàn chấn động, thân thể tiều tụy của lão Vu Chúc hoàn toàn hóa thành tro bụi, tan thành mây khói, giọng nói của lão ta vẫn quanh quẩn ở nơi này một lúc sâu sau vẫn chưa biến mất.
Cổ Trần ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn lão Vu Chúc biến mất, trong lòng hắn rất muốn chửi mẹ nó, ngươi nói hết rồi mới đi có được không.
.
Ầm!Đột nhiên, tế đàn chấn động, phát ra ánh sáng chói lòa, lập tức xông phá từng tầng hư vô rồi biến mất không thấy đâu nữa, Cổ Trần cũng không kịp phản ứng lại nó đã biến mất rồi.
- Ngươi, cái lão già nát rượu kia, chưa nói xong đã đi rồi.
Cổ Trần mang vẻ mặt bực bội nhìn về phía Thương Thiên tế đàn vừa biến mất, cái lão già nát rượu này, quá xấu xa, vậy mà lại lừa gạt mấy cái giọt nước mắt của hắn.
Lão Vu Chúc, vẫn chưa chết, cái lão già xấu xa này, vậy mà dùng một cái phân thân giả vờ giả vịt.
Làm hại hắn lúc ấy còn rất đau lòng, thậm chí khi Tế Tửu còn nhắc đến hắn, mấy lần thương cảm trong lòng, không ngờ hóa ra hắn lại bị lừa.
- Lão già này, lần sau gặp được, nhất định phải đánh ngươi một trận!Cổ Trần hung hãn nói, trong lòng tức giận bất bình, cảm thấy bị lừa gạt, thậm chí còn có loại xúc động muốn đánh lão ta một trận.
Ngươi đó, đã đi đời nhà ma lâu như vậy rồi, đột nhiên lại xuất hiện làm gì, muốn dọa chết người ta à?- Hắt xì! Người nào đang nhắc tới bổn tọa thế nhỉ?Ở một chỗ sâu xa trong hư không, một lão nhân tiều tụy đột nhiên hắt hơi mọt cái, trên người lão ta bị vô số pháp tắc luật trời khóa chặt.
Lão ta bị khóa sâu trong hư không, trên khuôn mặt tiều tụy lộ ra một tia mê man.
- Lạ thật, sao ta lại cảm thấy ớn lạnh từng cơn như vậy nhỉ, chẳng lẽ do ta bị khóa lâu quá, xương cốt mục nát sắp ngã bệnh?Lão già này, chính là Đại Vu Chúc, cũng chính là lão Vu Chúc trong bộ lạc Cổ Trần trước kia.
- Chẳng lẽ, một vị Thiên Nữ nào đó lại đang vụng trộm nhớ đến bổn tọa?Lão nhân tiều tụy lẩm bẩm một câu, đắc