Oa Hoàng cười nhạt nói:- Không sai, chính là phong ấn, phía dưới tòa thành này có một phong ấn, trong đó phong ấn hai tôn Thần Linh thời cổ đại.
Một tôn Tà Thần, một tôn Ma Thần, có cả Đại Hoang Thần đế đời trước nữa.
Mấy lời của nàng khiến Cổ Trần cũng phải giật mình, hắn nhíu mày hỏi:- Thương thế của ngươi là do phong ấn lại Tà Thần hoặc là Ma Thần mà ra?- Đúng vậy.
Oa Hoàng thừa nhận, thở dài nói tiếp:- Một năm trước, không biết có phải là do Thánh Chiến mở ra, Thánh Nhân phải rời đi hay không, mà có một lần phong ấn bị lơi lỏng, ta phải tiến vào trong đó gia cố lại phong ấn kia.
Đáng tiếc ta không đủ năng lực, bị đạo thương rồi mãi vẫn không khỏi, sau này lại bị Đại Hoang Thần đế đánh trọng thương, cuối cùng khó lòng phục hồi như cũ.
Nói đến đây, Oa Hoàng vẫn rất thản nhiên, không hề sợ hãi tí nào.
Có thể bình tĩnh đối mặt với tử vong như thế, điểm ấy khiến Cổ Trần phải khâm phục, nàng là một nữ nhân, ở trong Man Hoang thế giới này cũng không dễ dàng gì.
Nhưng mà thương thế của nàng thật sự rất khó giải quyết, Cổ Trần cảm thấy không phải là không có khả năng khôi phục, chỉ là hơi khó chút thôi.
- Đạo thương của ngươi có thể khỏi được, nếu có thần vật chữa trị là xong.
Nghe Cổ Trần nói như thế, Oa Hoàng liền lắc đầu:- Không cần uổng phí sức lực, ta tự biết tình trạng của mình, không còn thời gian nữa rồi.
Oa Hoàng chợt nghiêm mặt, nàng nhìn chằm chằm Cổ Trần nói:- Cổ Trần, sau này Tây Mạc giao cho ngươi.
- Việc này để sau hẵng nói.
Cổ Trần thuận miệng ứng tiếng.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ phải trị thương cho Oa Hoàng thế nào, hắn từng gặp qua đạo thương, trước kia Vũ Hoàng cũng bị đạo thương, là nhờ thần huyết chữa khỏi.
Mặc dù không có thần vật, nhưng thần huyết trong tay Cổ Trần không khác là bao, huống hồ hắn không những có rất nhiều thần huyết mà còn có cả một bộ Thần Thi hoàn chỉnh.
Thấy Cổ Trần trầm mặc không nói, trong lòng Oa Hoàng chợt nảy lên, nhớ lại chuyện Cổ Trần cự tuyệt mình.
Nghĩ đến nó, chợt nàng cười nhạt nói:- Nhân Hoàng quả nhiên y như lời đồn, vạn năm hiếm gặp, là kỳ tài xuất thế, đáng tiếc ta không còn sống lâu được nữa.
Haizz! Nói xong nàng thầm thở dài, cảm thấy tiếc hận khôn nguôi.
Oa Hoàng nhìn Cổ Trần, sương mù quanh thân dần dần tản đi, làm lộ ra hình dáng tuyệt mỹ của nàng.
Khi thấy rõ nàng, ngay cả Cổ Trần cũng nhịn không được sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên hắn chính thức nhìn thấy dung nhan của Oa Hoàng.
Nên hình dung nàng thế nào đây? Ấn tượng đầu tiên là đẹp, lại còn có khí chất đặc biệt của mẫu nghi thiên hạ, khiến người nhìn có cảm giác muốn thần phục nàng.
“Nữ nhân này, lương phối! ”Trong đầu Cổ Trần chợt nảy lên suy nghĩ đó.
Nhưng hắn lập tức gạt mọi suy nghĩ