Có người đội bùn đất đứng dậy, chật vật bước ra khỏi đống phế tích.
- Thiếu chút nữa là không ra được.
Cổ Trần vẫn còn sợ hãi nhìn về phía lỗ thủng đã biến mất, miệng hắn ứa máu tươi, sau lưng đau đớn, nhìn kỹ sẽ phát hiện ở phía sau có một vết cào.
Vết cào này sâu tới tận xương, trên miệng vết thương còn lưu lại chút khí tức quỷ dị, đang liên tục ăn mòn huyết nhục của hắn.
Xì xì, sau lưng bốc lên khói đen, là do Cổ Trần khu trừ khí tức quỷ dị lưu lại trên vết thương, vết thương lập tức được chữa khỏi.
- Rốt cuộc đó là thứ quỷ gì?Cổ Trần cau mày, hồi tưởng lại những gì vừa xả ray ban nãy.
Trong bóng đêm vô tận phía ngoài thông đạo hư không có một thứ đáng sợ, thiếu chút nữa là thứ đó bắt được hắn, khiến hắn giờ vẫn còn thấy sợ hãi.
Thứ kia rất khủng bố, nếu không phải linh hồn ý chí Cổ Trần mới vừa siêu phàm nhập Thánh, dung hợp với một tiểu Thiên thế giới, nói không chừng đã tiêu đời.
Nhưng khiến hắn căm tức hơn cả, là ở trong thông đạo có người dám ám toán hắn, kẻ đó phá vỡ thông đạo, khiến hắn suýt nữa phải chôn thân trong bóng tối hư vô.
- Dám ám toán ta, sớm muộn cũng nấu chín ngươi.
Cổ Trần hung tợn lẩm bẩm.
Hắn khẽ thở ra một hơi, đang muốn đánh giá hoàn cảnh chung quanh, kết quả bầu trời tối sầm lại, hắn rơi ngay vào trong một cái mồm tanh hôi khổng lồ.
Oanh!Ngọn núi nổ tung, một cái mồm tanh hôi khủng bố nuốt chửng cả hắn lẫn phế tích của ngọn núi vào bụng.
- Mẹ nó!Cổ Trần nhịn không được chửi vung lên, hắn vừa không mới chú ý một chút đã bị đánh lén tiếp, không kịp suy nghĩ nhiều nữa, hắn ra sức tung một quyền lên trên đỉnh đầu.
Bịch!Ngọn núi run rẩy, mặt đất nứt ra, một con dị trùng to lớn gào rít chui ra khỏi mặt đất, uốn éo kịch liệt.
Rất nhanh, đầu nó nổ tung, có người từ trong đó bay ra, trôi nổi giữa không trung.
Cổ Trần nhìn qua dị trùng còn đang yếu ớt giãy dụa, biểu tình kinh ngạc, hắn không ngờ mình lại bị thứ như vậy đánh lén.
Con dị trùng này dài đến mấy chục mét, thân thể mũm mỉm to lớn như một ngọn núi nhỏ, quanh thân mọc đầy gai nhọn, độc quang óng ánh.
Ban nãy hắn không chú ý phía dưới nền đất có một con độc trùng, cuối cùng bị nó nuốt chửng, nhưng con trùng này cũng thật tội nghiệp, nuốt cái gì không được lại cứ phải nuốt Cổ Trần chứ?Chỉ có thể nói là nó quá xui, bị con mồi dùng một quyền đánh thủng đầu, chết tươi tại chỗ.
- Có nên nướng lên ăn không nhỉ?Cổ Trần nghiêng đầu suy nghĩ.
Nhưng nhìn mớ độc dịch xanh lè chảy ra từ đầu độc trùng, Cổ Trần đành thôi vậy, trông buồn nôn quá, nói không chừng ăn vào lại nhiễm bệnh.
Bấy giờ hắn mới có thời gian đánh giá thế giới