Vừa đi theo m Binh dẫn đường phía trước, Cổ Trần vừa nhìn vô số người giống hệt hắn, đang cùng tiến về một phía.
Minh Phủ, một thế giới âm u đen tối, ánh trăng màu tím treo trên cao, rải ánh sáng mờ nhạt xuống dưới, trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức âm trầm.
Ô ô! Gió lạnh thổi đến, hơi rét buốt người.
- Tên kia chính là Cổ Trần?- Một Nhân tộc? Sao hắn lại xuất hiện ở đây?Trên đường đi, không ít người hướng ánh mắt về chỗ này, trong ánh mắt đó lộ ra lạnh lùng, khát máu, sát ý, và cả chút kiêng kị nữa.
Có thể bọn họ đã điều tra xong, biết được Cổ Trần hung tàn tới mức nào, vừa đến đã giết hơn phân nửa các tộc Thánh giả.
- Hắn chính là Cổ Trần?Bạch Dạ đánh giá Cổ Trần, mày cau chặt, hắn không nhìn ra gì cả, nhưng trong lòng lại cảnh giác cực độ, người này tu vi giấu kín, không thể coi thường.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Cổ Trần nhìn hắn một cái, ánh mắt hai người va vào nhau, vừa chạm liền thu lại, không có bất kì xung đột nào.
- Thực lực những người này đều không kém.
Cổ Trần lẩm bẩm, ánh mắt đảo qua từng người, thấy ai cũng cường đại.
Những người này, vô tình hay cố ý đều nhìn về phía hắn, hiển nhiên đã chú ý tới hắn.
- Phía trước chính là ranh giới giữa Minh Phủ và Hoàng Tuyền, Vong Xuyên hà.
Ánh mắt Bạch Dạ sáng rực, hắn nói:- Minh Phủ, Hoàng Tuyền, Cửu U, ai cũng muốn áp đảo đối phương, chấp chưởng toàn bộ U Minh thế giới, không biết lần này vị Phủ Quân kia muốn làm gì?Cổ Trần yên lặng xem xét, người tới có ít cũng phải hơn nghìn người, đều là những sinh linh cường giả đến từ các tộc khác nhau, trong đó chỉ có chín người khiến hắn phải chú ý.
Không cần đoán cũng biết, hẳn là chín người còn lại được có tên trên Tam Sinh Thạch, thực lực đều rất mạnh, ngay cả Cổ Trần cũng cảm thấy áp bách cùng uy hiếp.
Ô ô! Đột nhiên, phía trước truyền đến từng tiếng kêu rên, nghe như quỷ khóc thần hào, giống như vô số lệ quỷ đang thống khổ giãy dụa.
Cổ Trần nhíu mày, từ xa nhìn lại, chỉ thấy một con sông lớn nằm ngang ở phía trước.
Bờ sông có một tòa bia đá, bên trên viết hai chữ — — Vong Xuyên.
- Vong Xuyên hà?Hắn vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ nơi này thật sự có Vong Xuyên hà?Quả nhiên không bao lâu sau, mọi người đã đi đến một cái đài cao, thấy được con sông dài mênh mông trước mắt, nước sông màu đỏ, bọt nước cuốn lên, bên trong trong đều là cô hồn dã quỷ, âm linh, Tà Linh, lệ quỷ đếm không hết, chúng đang không ngừng giãy dụa, gào thét.
Tiếng tru của chúng truyền khắp các phương, khiến người sợ hãi.
Vong Xuyên hà chia cách Minh Thổ, Hoàng Tuyền và Cửu U,