Có người lập tức mở miệng, là một tên ma đầu toàn thân bốc lên hắc khí, hắn là một thành viên của Ma tộc.
- Ngươi nói khảo nghiệm là khảo nghiệm thế nào? Chẳng lẽ muốn chúng ta chém giết lẫn nhau, người thắng làm vua?- Đúng đấy, phương pháp khảo nghiệm là gì?- Đừng nói để chúng ta đánh nhau thật chứ?- Vậy thì không thèm.
Hiện trường xôn xao, tất cả đều có ý khảo nghiệm như thế thì rất chán.
- Yên lặng!Điện Chủ nhẹ nhàng nâng tay, một cỗ áp lực ập tới, tất cả mọi người tức thì an tĩnh lại.
Chỉ nghe Điện Chủ chậm rãi nói:- Khảo nghiệm rất đơn giản, chính là vượt qua một lần khảo nghiệm Bách Thế Luân Hồi trong Tam Sinh Thạch, người duy nhất vượt qua chính là người thắng.
Tất cả mọi người vừa nghe, lập tức giật nảy mình.
- Cái gì?- Bách Thế Luân Hồi?- Làm sao có thểTrong lúc nhất thời, mọi người chấn kinh, có chút sợ hãi.
Không ít người từng nghe nói Tam Sinh Thạch có một năng lực cường đại, nó có thể khiến một sinh linh trải qua một lần Bách Thế Luân Hồi.
Nếu không cách nào tỉnh táo trong Luân Hồi, không cách nào tỉnh lại, vậy sẽ vĩnh viễn biến mất, linh hồn ý chí sẽ bị Tam Sinh Thạch cắn nuốt.
Chỉ khi phá vỡ Bách Thế Luân Hồi, người đó mới tỉnh lại.
Nói đơn giản hơn, phải trải qua một trăm đời Luân Hồi mới vượt qua được khảo nghiệm, mới trở thành người chiến thắng.
Một trăm đời, ai có thể duy trì bản thân thanh tỉnh, thậm chí không trầm mê trong đó đây?Điều này cần ý chí mạnh đến cỡ nào, dũng khí lớn đến bao nhiêu mới dám tiến hành Bách Thế Luân Hồi? Sơ sẩy một chút là vĩnh viễn trầm luân bên trong, rồi bị Tam Sinh Thạch cắn nuốt linh hồn, tan thành mây khói.
- Còn nghi vấn gì nữa không?Điện Chủ mở miệng hỏi.
Mọi người trầm mặc, không ai nói lời nào, có không ít người thấy bồn chồn, nhát gan, trong lòng hơi có ý muốn lui.
Mấy ai dám tiến vào Bách Thế Luân Hồi? Đây chính là tự tìm đường chết, hiến thân làm chất dinh dưỡng cho Tam Sinh Thạch.
Cổ Trần cau mày nhìn Tam Sinh Thạch lơ lửng giữa không trung, trong lòng luôn cảm thấy khảo nghiệm này của Minh Phủ không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến đó, hắn lập tức nói ra:- Thủy linh, ngươi mang theo Mục đi xuống trước, chờ ta ở bên ngoài.
Soạt!Nói xong Cổ Trần phất tay, một cỗ hơi nước vòng quanh Mục đang run rẩy sợ hãi, nhấc hắn bay ra khỏi Vong Xuyên đài, đáp xuống nơi xa, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
- Ta lui!Thấy thế, có người hô to.
Vị điện chủ kia xem xét, hai mắt nheo lại, từng tia ma trơi lấp lóe, hắn không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng phất tay đưa người kia ra khỏi Vong Xuyên đài.
- Ta cũng muốn lui!- Ta mặc kệ, Bách Thế Luân Hồi cái gì chứ? Là tự tìm đường chết thì