Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1760


trước sau



Long Uyên hét lớn.

Phụ thân của hắn, Long Chiến, đang rã rời cơ thể, hóa thành ngàn vạn tia sáng bay đi.

Long Chiến vui mừng nhìn Long Uyên, cười to nói:- Uyên nhi, đi theo Nhân Hoàng, chinh chiến Cửu Thiên, vì Nhân tộc ta! Xoạt!Nói còn chưa dứt lời, Long Chiến đã biến mất.

Kỳ thật Long Chiến đã chết kể từ lúc đối chiến với Thần Tộc, nhưng bị chiến hồn phụ thân chiếm xác mới đứng lên tái chiến, bây giờ hoàn thành xong sứ mệnh rồi liền cùng với chiến hồn kia bay lên không trung.

- Nguyện Nhân tộc ta bất hủ! - Kiếp sau lại chinh chiến vì Nhân tộc! Những lời đó quanh quẩn trong hư không, vô số Nhân tộc trong Thiên Cung quỳ một chân xuống, cũng tiễn ngàn vạn tia sáng đang bay thẳng lên cao.

Bọn họ là chiến hồn cổ xưa, càng là đệ nhất anh hùng của Nhân tộc, bọn họ đã chết từ lần Phạt Thiên chi chiến đầu tiên, nhưng nhờ có thi thể Nhân tộc và ý chí chiến hồn hợp nhất, bọn họ lại vì Nhân tộc Phạt Thiên lần nữa.


Trận chiến này, bọn họ đã thành công viên mãn, hoàn toàn tan đi.

Trước khi đi, các chiến hồn đều lộ ra ý cười, lại quỳ một chân xuống tỏ lòng tôn kính vị Nhân Hoàng kia.

Các liên minh minh hữu thấy Cổ Trần được các chiến hồn tán thành, lại nhìn vô số điểm sáng bay bổng trên cao, trong lòng cực kỳ phức tạp.

Số chiến hồn đó cam nguyện hi sinh vì Nhân tộc, thà tan biến hoàn toàn cũng quyết trở về, chinh chiến cho Nhân tộc như trước.

- Nguyện Nhân tộc ta bất hủ! - Bất hủ! Hô!Một trận gió thổi qua, hơn 10 triệu người tiêu tán không thấy, hóa thành vô số ánh sáng bay khắp nơi, rải rác toàn bộ bầu trời, sáng soi như ngàn vạn vì sao.

Chiến hồn Nhân tộc đã tan biến, chỉ để lại từng tiếng nguyện vọng quanh quẩn trong hư không, thật lâu không thôi.

Đến giờ, chỉ còn chưa tới một ngàn vạn Nhân tộc sống sót, trong đó có cả Bất Tử cấm vệ của Cổ Trần, số lượng ban đầu là 11 triệu, nay chỉ còn có hơn một triệu.

Trải qua hai lần đại chiến, Bất Tử cấm vệ hao tổn nặng nề, cần Cổ Trần thu thập nuôi dưỡng lại mới có thể khôi phục, nếu không cũng chỉ là đồ bỏ.

Trận chiến hôm nay thương vong thảm trọng, hơn trăm triệu người tham chiến, kết quả không tới 10 triệu người sống sót, hầu hết đều là tinh nhuệ của Nhân tộc, những người có thể chiến đấu đều tới đây.

Hiện tại tổn thất to lớn, gần tám phần nhân khẩu Nhân tộc chết trận, cực kỳ thảm thiết.

Tuy giờ đã đánh thắng thượng thương, Thanh Thiên, bách tộc, Thần Tộc, nhưng vẫn còn một uy hiếp cực kỳ to lớn khác.


- A! Nhân tộc, thật đáng buồn.

Một giọng nói đạm mạc truyền đến, đánh thức tất cả mọi người.

- Lên!Cổ Trần bỗng nhiên đứng dậy, hắn đưa tay lau khóe mắt, bảo tất cả mọi người đứng

dậy.

Hắn chậm rãi xoay người lại, thần sắc khôi phục bình tĩnh, có hương tâm cũng vô dụng, hiện tại nguy cơ vẫn còn, Man Hoang chưa bình yên, trận chiến này mãi không kết thúc.

Cổ Trần nhìn lên không trung của bách tộc Thánh Vực, không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng người cường đại, toàn thân phủ một tầng thần quang, sau lưng là một Thần Quốc cuồn cuộn.

Đó là tôn Thần Linh ẩn mình trong bách tộc Thánh Vực, cường đại đến mức khủng bố.

- Còn phải cảm tạ ngươi đã chém chết thượng thương, trừ bỏ Thanh Thiên, áp chế thiên địa, bản tôn mới có thể quay về nhân gian.

Bóng người kia lạnh nhạt nói, tỏ ra rất cao hứng.

- Chỉ bằng ngươi?Cổ Trần khinh thường cười một tiếng.

Hắn khinh bỉ nói:- Thần mà thôi, thượng thương còn có thể giết, huống chi chỉ là một tôn Thần.

Ngươi vốn là một tên rác rưởi náu mình nơi trần thế, bây giờ có chạy ra đây cũng không thay đổi được sự thật ngươi là đồ bỏ đi.

- Nhân Hoàng, miệng lưỡi ngươi cũng lợi hại lắm, chờ lát nữa ngươi có muốn cười cũng không được.


Tôn Thần Linh hừ nhẹ, tỏ vẻ không thèm để ý, giống như chẳng hề bị Cổ Trần chọc giận, ngược lại còn ra chiều thương hại nhìn Cổ Trần, cười nói:- Thế gian này không chỉ có riêng một tôn Thần Linh là bản tôn.

Oanh!Vừa dứt lời, phía Tây Mạc bỗng nhiên truyền đến tiếng ầm vang, khắp nơi vỡ nát, một cỗ khí tức cường đại phóng thẳng lên trời.

Cổ Trần biến sắc mặt nhìn về phía Tây Mạc, chỗ đó trước kia chính là Thánh Thành của Tây Mạc.

- Là phong ấn!Oa Hoàng, Nữ Anh và các Tây Mạc cường giả cau mày nhìn cỗ khí tức đáng sợ kia, phong ấn đã bị phá nát.

Hai tôn Thần Linh thời cổ xưa bị phong ấn bên trong đã xuất thế.

- Ha ha ha! - Bổn tọa rốt cục tự do.

Có kẻ cười to, ma khí trùng thiên, một cỗ Ma Thần chi uy cường đại bạo phát, lại có một cỗ khí tức tà ác tràn ngập khắp nơi.

Hai tôn Thần Linh cổ xưa phá vỡ phong ấn đi ra ngoài.

Ầm ầm!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện