Nơi nàng rút lui vừa lúc là chỗ Cổ Trần đang đứng, nhìn Cổ Trần vẻ mặt quái dị, khóe môi nở nụ cười.
- Này, nàng chạy nhầm đường rồi.
Đột nhiên một thanh âm truyền đến, dọa Phi Hồng suýt nữa bị hơi thở rồng bao phủ, vẻ mặt kinh hãi nhìn sang, suýt chút nữa rớt luôn tròng mắt.
- Là ngươi?Phi Hồng nhìn thoáng qua thì mất bình tĩnh, không ngờ là Cổ Trần, hắn đang cười tủm tỉm nhìn nàng bị truy sát.
Tiếp theo nàng mắt sáng lên, hô lớn:- Thiên Đế, cứu ta với!Nói xong, Phi Hồng tăng tốc lao về phía Cổ Trần, đằng sau là Bát Đầu long kỳ dị há miệng xương rộng dữ tợn, hàm răng nhọn hoắc khiếp người.
Con rồng phần đầu là xương cốt, thân thể là máu thịt truy sát qua, hơi thở mạnh mẽ, từ đầu tới chân lộ ra hơi thở đặc biệt.
Từng đôi mắt rồng lóe tia sáng đen hấp dẫn Cổ Trần chú ý, cứ cảm thấy ý chí của nó không nhẹ, có cảm giác hỗn loạn.
Cổ Trần ra chiều đăm chiêu, bỗng nhiên mở miệng nói:- Nàng chạy lầm đường, lối này không thông, nàng tốt nhất hãy quay đầu lại, nếu không sẽ chịu thiệt.
Nhưng Cổ Trần tốt bụng khuyện bảo mà Phi Hồng không nghe lọt tai được chữ nào.
Bùm!Kết quả giây sau, Phi Hồng đụng vào một lá chắn vô hình, chớp mắt bị đẩy lùi, đầu choáng váng, nổ đom đóm mắt.
- Chuyện gì xảy ra?Phi Hồng ngơ ngác, sao đột nhiên bị đụng bay.
Nàng nhìn Cổ Trần, gắt gỏng quát:- Thiên Đế, không ngờ ngươi ám toán ta, lão nương không để yên cho ngươi.
- Đi!Giây sau, Phi Hồng lấy ra một quan tài máu đụng mạnh về phía Cổ Trần, thật là một cô nàng dứt khoát, tàn nhẫn.
Không thể gọi là cô nàng, Phi Hồng đã mười vạn tám nghìn tuổi.
Vẻ mặt Cổ Trần bình tĩnh, bỗng nở nụ cười làm Phi Hồng tức giận xì khói, tăng thêm sức mạnh khiến quan tài máu đụng mạnh vào.
Keng!Chợt nghe tiếng nổ lớn, quan tài máu chấn động, ánh sáng đỏ vô tận tán loạn biến mất, quan tài máu bị đụng kêu ù ù, ánh sáng lu mờ.
Cảnh này khiến Phi Hồng ngơ ngẩn, thộn mặt ra, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Cổ Trần lắc đầu, bất đắc dĩ nói:- Ta đã nói nàng ngốc mà, mau chạy đi, nơi này không thông, có một lá chắn vô hình ngăn trở, nếu vẫn không chạy thì phỏng chừng nàng sẽ trở thành bữa tối.
- Grao!Lời này thốt ra, lại phối hợp một tiếng rồng ngâm khủng bố làm Phi Hồng sợ hãi giật bắn người, ngoái nhìn ra sau, sắc mặt trắng bệch.
Toàn thân Phi Hồng tỏa ánh sáng đỏ, giẫm lên quan tài máu chợt lóe, né tránh trong đường tơ kẽ tóc.
Bùm!Giây sau, Bát Đầu long đụng mạnh vào, vừa lúc đụng phải lá chắn vô hình, bị đụng đầu nở hoa, choáng váng mặt mày, suýt đổ máu.
- Chậc chậc, con rồng này trông không tệ lắm, cái đầu nấu canh,