Nhưng tình huống của Phi Hồng có chút không lạc quan, hơi thở hỗn loạn, bị thương, một đường chật vật bỏ chạy lại đây.
Phía sau, một con Bát Đầu long điên cuồng truy sát, đuổi theo sát không tha, hoàn toàn là bộ dạng không ăn được Phi Hồng thì quyết không bỏ qua.
Khi trông thấy Cổ Trần, Phi Hồng sốt ruột mở miệng cầu cứu:- Thiên Đế, mau cứu ta!Nàng không có biện pháp, nàng ở đây bị áp chế một thân tu vi, hoàn toàn không đánh lại Bát Đầu long rượt theo phía sau.
Con Bát Đầu long này thân hình cực kỳ cứng rắn, cường đại, dường như cứng rắn không thể phá vỡ, không cách nào ngay mặt đối kháng với nó.
Vèo!Phi Hồng đạp quan tài máu lao nhanh tới, Bát Đầu long ở phía sau đuổi sát không tha, tốc độ càng nhanh, nháy mắt sắp bắt kịp nàng.
Nhìn thấy cảnh này, Cổ Trần lắc đầu, nói:- Gặp chuyện gì đều không nên sợ hãi, phải chuẩn bị đầy đủ đồ làm bếp, sau đó suy nghĩ nên lấy nó nướng ăn hoặc nấu canh.
Oong!Nói xong, Cổ Trần lấy ra một cái đỉnh lớn, tiên ngân lượn lờ, ánh sáng rực rỡ, lộ ra hơi thở cường đại đáng sợ.
Vẫn chưa xong, bên cạnh bày ra cái giá nướng lớn, trên giá nướng mơ hồ thấy từng hoa văn kỳ lạ giao thác đan xen.
Một tiên đỉnh, một giá nướng.
Phi Hồng trợn mắt há hốc mồm nhìn, thộn mặt ra, nhưng vẫn kiên trì vọt tới, nháy mắt đi tới sau lưng Cổ Trần.
Lần này truy sát rất nguy hiểm, mới vừa rồi nàng suýt chút đã bị chém chết.
Bên kia, Bát Đầu long lớn tiếng gầm rống:- Grao! grừ!Trong tám cái đầu, mỗi cái đầu phát ra âm thanh đều không giống nhau, giống từng cá thể độc lập.
Bát Đầu long đã truy sát đến gần, nhưng bị Cổ Trần ngăn ở đằng trước.
Leng keng!Chỉ thấy Cổ Trần rút kiếm chém một nhát, răng rắc một tiếng, thân hình Bát Đầu long run lên, ba cái đầu xương cũng rớt xuống, mặt cắt phẳng lì như nhau.
Chỉ một kiếm đã chặt đứt ba cái đầu xương khô của Bát Đầu long, vòi máu phun ra, trong máu rồng nóng bỏng ẩn chứa một vật chất độc đáo.
Loại vật chất này là một trong những nguyên nhân quyết định chúng nó có thể sinh hoạt thoải mái trong vùng đất chưa biết này.
Cổ Trần lại lần nữa hét lớn, vung kiếm chặt chém:- Thời Không Hóa Kiếm, Trảm!Sương mù Hỗn Độn xung quanh cùng đông lại, bị sức mạnh hùng vĩ giam cầm.
Đó là sức mạnh thời gian, biến thành một ánh kiếm chém qua, nơi đi qua, vạn vật lặng xuống, trường hợp cực kỳ khủng bố.
Một kiếm này lại chặt xuống bốn cái đầu xương khô của Bát Đầu long, vừa lúc rơi vào đỉnh lớn, bị phong ở bên trong.
- Grao!Cái đầu còn sót lại của Bát Đầu long phát ra một tiếng hét thảm, thân hình vặn vẹo lăn lộn trong Hỗn Độn, thống khổ giãy giụa.
Nó bị chém đứt bảy cái đầu đều rơi vào trong tiên đỉnh mà Cổ Trần đã chuẩn bị sẵn.
Phi