Đùng một tiếng, móng vuốt thú to lớn nổ nát.
Có bóng người từ giữa vung nắm đấm đánh ra, quyền ý ù ù quét qua, xuyên qua hết thảy.
Răng rắc!Chỉ nghe một tiếng vang trong trẻo, đằng trước có một loại lá chắn tan vỡ, bị Cổ Trần một đấm đánh thủng, đánh ra một lỗ thủng, lộ ra luồng khí Hỗn Độn đáng sợ.
- Grao!Phía sau truyền đến từng tiếng thú rống, Cổ Trần nhìn lại, rậm rạp Hỗn Độn thú điên cuồng ập đến, dường như muốn ngăn cản hắn bỏ chạy.
Thấy vậy, Cổ Trần không xông vào trong lỗ thủng kia, ngược lại lấy tiên đỉnh ra chĩa hướng đàn thú.
Cổ Trần hét to một tiếng:- Phong!Tiên đỉnh phát sáng, ù ù biến lớn, miệng đỉnh phát ra lực hút mãnh liệt, hút từng con Hỗn Độn thú lao nhanh tới vào bên trong đỉnh.
Trong đỉnh tiếng leng keng không dứt, Hỗn Độn thú bị hút vào trong đó đều không ngoại lệ, đều bị các sợi xích trói chặt phong ấn.
- Grao!Hỗn Độn thú gầm rống, rít gào, từng con vọt tới, kết quả đều bị hút vào trong tiên đỉnh trấn áp, phong ấn.
Đang lúc này, một luồng hơi thở đáng sợ tràn ngập.
Chỉ thấy Hỗn Độn trên đầu dạt ra, một cái đuôi khủng bố từ bên trong thò ra răng rắc chấn vỡ không gian hư vô, quất về phía Cổ Trần.
Một luồng sương mù Hỗn Độn bao trùm trên cái đuôi kia, mặt trên che kín vảy giáp màu xám, lấp lóe ánh sáng kinh người, tỏa ra hơi thở khiến người kính sợ.
Cái đuôi kia quất tới, khiến Cổ Trần thay đổi sắc mặt, cảm thấy mối đe dọa cực lớn bao phủ toàn thân.
“Trốn thôi!”Cổ Trần đánh ra một luồng tiên quang, rút về tiên đỉnh, đã hút vào hơn nghìn con Hỗn Độn thú, hắn xoay người đạp bước vào khe hở lỗ thủng sau lưng.
Cổ Trần vừa đi, cái đuôi bao bọc trong Hỗn Độn khí quất mạnh xuống, vang tiếng nổ điếc tai, mảnh không gian Hỗn Độn này chấn động, nổ tung.
Sức mạnh đáng sợ dẫn phát vô tận luồng không khí lăn lộn, sôi trào, hủy thiên diệt địa.
Chỉ tiếc Cổ Trần đã đi vào lỗ thủng, không có bóng dáng, chỉ để lại một cái đuôi màu xám phát cuồng oanh kích nơi đó.
Ầm ầm ầm!Trong lỗ thủng, Cổ Trần cấp tốc chạy trốn, xông ra ngoài.
Cái đuôi bao bọc Hỗn Độn khí hung hăng đâm vào theo phía sau hắn, lần lượt đánh nát hư vô, đáng tiếc bị Cổ Trần nhanh nhẹn né qua.
- Hú!Trong Hỗn Độn phía sau vang lên tiếng thú rống kỳ dị, ẩn chứa một loại cảm xúc tức giận, dường như không thể đánh chết Cổ Trần làm nó rất giận.
Cổ Trần nghe tiếng hú này thì cực kỳ ngạc nhiên, ngoái nhìn lại cái đuôi khủng bố xa dần, biến mất ở phía sau.
- Đây là loài thú gì? Cái đuôi kia thật lợi hại, suýt chút đã nằm xuống tại đây.
Cổ Trần lẩm bẩm nói thầm một câu.
Hắn lặng lẽ suy tư, cái đuôi kia cực