Nhìn quầng sáng mông lung bao bọc quanh người vỡ nát, Cổ Trần cực kỳ khiếp sợ, sự cường đại của lão Vu Chúc thêm vào tám trăm Chí Tôn Nhân tộc, lấy Cửu Thiên làm mồi dẫn vậy mà bị dễ dàng bóp nát.
“Kia là ai?”Cổ Trần ngạc nhiên nghi ngờ, cứ cảm giác bàn tay kia rất quen thuộc, có một lũ hơi thở khiến hắn quen thuộc.
Nhưng hắn không nghĩ ra rốt cuộc là ai.
“Chẳng lẽ là! “Cổ Trần con ngươi co rút, dường như nghĩ ra điều gì.
Trong lòng hắn dậy lên sóng thần, bỗng nhiên hiểu rõ huyền bí trong đó, dường như có một sức mạnh đang sửa chữa hắn.
Ầm!Đầu nguồn bạo động, cơn lốc thời không vô hạn hóa thành thân hình vĩ ngạn đứng trên đỉnh thời không, nhìn xuống hết thảy.
Bộp!Thân hình vĩ ngạn chỉ một cái, nguyên Thời Không Trường hà rung nhẹ, có sóng gợn quét qua Thời Không Trường hà, chớp mắt ép bằng mọi thứ.
Những gì vừa trải qua hoàn toàn khôi phục như cũ, giống như chưa bao giờ xuất hiện, hết thảy trở lại điểm khởi đầu.
Bùm bùm bùm!Một khúc Thời Không Trường hà bỗng nhiên phát sinh nổ tung, sức mạnh bị nghịch chuyển đã bị đè xuống, biến mất, Cổ Trần thì biến mất tăm.
Thời không vừa rồi bị nghịch chuyển đã bằng phẳng.
- Thất bại! Bỗng nhiên, trong hư vô vô hình truyền đến một tiếng thở dài.
Một vùng đất chưa biết, có một đám bóng dáng đang tụ tập.
Nếu Cổ Trần ở đây chắc chắn sẽ nhận ra những người này đúng là Đại Vu Chúc, còn có một đám cường giả Nhân tộc hơi thở cường đại.
- Chúng ta thất bại!Đại Vu Chúc thở dài thườn thợt, bỗng nhiên mất đi tất cả nhuệ khí, cả người suy sút.
Cường giả Nhân tộc ở bốn phía đều lặng im, nét mặt trở nên có chút tối tăm, sắc mặt khó coi, hụt hẫng.
Có một lão giả mở miệng hỏi:- Đại Vu Chúc, tại sao bị thất bại?Lão là một vị Chí Tôn Nhân tộc, tu vi cường đại, sức chiến đấu không gì sánh được.
Nhưng giờ phút này hơi thở cực kỳ yếu ớt, giống như mất đi quá nhiều căn nguyên, không có gì lạ, bởi vì lão là một trong tám trăm Chí Tôn ở Nhân tộc Chí Tôn thành lúc trước.
Nơi này tụ tập tám trăm Chí Tôn Nhân tộc, là sức mạnh còn sót lại cuối cùng của Nhân tộc, nhưng hiện tại bọn họ đụng phải việc kỳ dị.
Bỗng có người mở miệng nói:- Đại Vu Chúc, chúng ta không có hy vọng.
Mọi người nhìn qua, thoáng chốc hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Chỉ thấy người kia thân thể dần dần tan rã, hóa thành từng hạt tiêu tan, giống như thân thể biến thành cát bụi bay đi.
- Khởi nguyên phát sinh điềm xấu, chúng ta sắp biến mất!Có người giật mình kêu lên, thân thể hóa thành tro bụi từng chút một tiêu tan.
Đại Vu Chúc nhìn tám trăm Chí Tôn, lần lượt từng người thân thể tán đi, trong lòng vô cùng thống khổ, mắt đỏ hoe.
Đại Vu Chúc buông tiếng thở dài:- Là ta có lỗi với mọi người.
Đại Vu Chúc nhìn từng người phong hóa biến mất, chìm trong trạng thái tan rã, hiển nhiên phát sinh chuyện không may.
Bọn