Hắn nhìn thời không yên lặng bốn phía, trong lòng có chút kinh ngạc, vừa rồi sức mạnh đến từ cuối nguồn đưa hắn vào nơi này.
Rào rào!Cổ Trần chỉ một cái, thời không yên lặng xung quanh rung nhẹ, đáng tiếc không có biện pháp khiến chúng nó lại sống động, trông giống như bị đông lại.
Hắn nhíu chặt chân mày, đánh giá mảnh thời không bị giam cầm này, hết thảy yên lặng.
- Ngươi là ai?Thật lâu sau, Cổ Trần mới bình tĩnh mở miệng hỏi ra một câu.
Hắn tin rằng sức mạnh kia còn ở, đối phương đưa hắn vào nơi này khẳng định là có mục đích nào đó, nhưng rốt cuộc là ai?Phụt!Đang suy nghĩ, bỗng nhiên vị trí trái tim nổ một lỗ, máu phun ra.
Cổ Trần thay đổi sắc mặt, hắn không phát hiện có cái gì, trái tim đột nhiên nổ tung, có một giọt tâm huyết bay ra từ trái tim.
Bỗng dưng có một giọt tâm huyết bay ra khỏi trái tim, khiến Cổ Trần đều không cách nào phát hiện và ngăn cản, chỉ có thể nhìn tất cả biến hóa này.
- Rốt cuộc ngươi là ai?Cổ Trần lại lần nữa mở miệng hỏi thăm.
Chỉ tiếc bốn phía im ắng, chỉ có một giọt tâm huyết trôi nổi ở trước mặt Cổ Trần, giọt máu xoay tròn, bị luồng sức mạnh vô hình hấp dẫn.
Giây sau, sâu trong mảnh thời không yên lặng này tuôn ra một luồng sức mạnh xé rách thời không, đưa đến một giọt máu rực rỡ.
Giọt máu đó cực kỳ rực rỡ thuần khiết, ẩn chứa một loại hơi thở cường đại làm Cổ Trần giật mình, chỉ riêng là một lũ hơi thở đã khiến vô thượng Tiên thể của hắn cảm thấy từng đợt đau nhói.
Xèo xèo!Lúc này, một giọt máu từ sâu trong thời không bay đến dung hợp với một giọt tâm huyết mới bay ra khỏi người Cổ Trần, hòa hợp vào nhau sản sinh biến hóa kỳ dị.
Cổ Trần nhìn mà con ngươi nở to, bỗng nhiên cảm giác được một lũ hơi thở quen thuộc, trên giọt máu này ẩn chứa một loại hơi thở vô cùng quen thuộc đối với hắn.
Là hơi thở của hắn đây mà.
- Ta trong tương lai?Cổ Trần giật nảy mình.
Hắn bỗng nhiên ngước đầu nhìn hướng sâu trong thời không yên lặng, loáng thoáng thấy một bóng dáng mơ hồ như ẩn như hiện, mờ ảo khó thấy rõ.
Nhưng chắc chắn là một người, chẳng qua người này thoạt trông hư vô xa xăm, không chân thực, giống như căn bản không tồn tạiCổ Trần sắc mặt nghiêm túc, kinh ngạc nhìn bóng dáng kia:- Ngươi là ai, thật là ta trong tương lai sao?Bóng người mơ hồ này là chính mình trong tương lai?Người kia thì thào như đang tự nhủ lại như nói với Cổ Trần:- Ức vạn thời không đã tan biến thành mây khói, tất cả mọi người đều thua trận.
Cổ Trần hoang mang nghe, nhưng trong lòng mơ hồ có một loại linh cảm không may.
Quả nhiên, bóng dáng kia lại mở miệng nói:- Vô tận thời không đã bị san bằng, chỉ còn lại sợi chỉ ở chỗ ngươi,