Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 712


trước sau



Cảm nhận được khí tức đáng sợ trên người Cổ Trần, Hỏa Tang Nhi kinh hãi, sắc mặt nghiêm túc thận trọng, ánh mắt đầy tức giận.

- Lão yêu bà, ngươi là người đầu tiên, hôm nay ta sẽ giết ngươi trước.

Ánh mắt Cổ Trần xoay chuyển, nhìn về phía Hỏa Tang Nhi, trong mắt lộ ra vẻ hung ác, sát ý trực tiếp khóa chặt đối phương.

Điều này khiến Hỏa Tang Nhi có chút căng thẳng, trong lòng thầm kêu không ổn.

Ầm!Đúng vào lúc mọi người sắp sửa ra tay, đột nhiên bỗng có một tiếng nổ truyền đến từ Thần Điện ở phía trước, có một luồng Thần quang kinh người chiếu rọi, tỏa sáng lấp lánh.

Cổ Trần lập tức quay người nhìn lại, kinh hãi khi thấy Thần Điện sinh ra dị biến, Thần Điện trước đó đang yên tĩnh bỗng nhiên lại bắt đầu chấn động.


Thần quang vạn trượng, Thần Điện khẽ run rẩy, cấm chế ngoài cửa của Thần Điện ầm ầm mở ra, màn sáng bao phủ bên ngoài dần dần biến mất.

- Thần cấm biến mất rồi.

- Thần Quốc đã mở ra.

Vài tiếng kinh hô truyền đến, mọi người khiếp sợ nhìn tất cả cảnh tượng diễn ra trước mắt, Thần Điện đột nhiên mở ra, cắt ngang cuộc đại chiến đang sắp diễn ra giữa hai bên.

Vù!Dường như chỉ trong tích tắc, mọi người không hẹn mà cùng phát ra tốc độ cực hạn xông về phía cánh cửa Thần Điện đang từ từ mở ra.

Ầm!Tất cả mọi người đều đang dùng hết tốc độ, nhưng đúng lúc đó một ngọn lửa màu xanh tím lao tới, tốc độ còn nhanh hơn, hỏa diễm vô cùng khủng bố khiến mọi người ào ào tản ra.

Chỉ có hai người Hỏa Tang Nhi và Hỏa Lân Tử là không sợ hãi chút nào, vẫn lao về phía trước.

Nhưng hai người vẫn bị cản lại một chút, chậm hơn một bước, bị một bóng người được ngọn lửa kia bao phủ lướt qua xông vào trong Thần Điện trước.

- Hỗn trướng!- Nhân tộc, đáng chết!Hai người Hỏa Tang Nhi và Hỏa Lân Tử giận dữ gào thét, cả hai đều được hỏa diễm bao phủ, sau đó lần lượt xông vào bên trong Thần Điện.

Ba người Thạch Phi Thiên, Kim Giáp Vương, Ngưu Ma ở phía sau thì liên tục nổi giận liên tục mắng mỏ, nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể xông vào trong Thần Điện chậm hơn một bước.

- Thằng nhóc Nhân tộc kia, bổn tọa sẽ giết ngươi.


Thạch Phi Thiên tức giận gào lên xông vào trong Thần Điện, hắn hận Cổ Trần thấu xương, tên tiểu tử Nhân tộc này quá ghê tởm.

Tất cả mọi người đều xông vào trong Thần Điện.

Lúc này, Cổ Trần đã xuyên qua màn sáng chắn ngoài cửa lớn vừa biến mất, hắn là người đầu tiên bước vào Thần Điện.

Phù!Mới vừa vào trong, ngay lập tức một luồng khí tức hoang vu ập vào mặt, khiến Cổ Trần kinh hãi, phải dùng hỏa diễm bao bọc lấy toàn bộ cơ thể, sau đó hắn mới yên lòng.

Cổ Trần ngước mắt nhìn lên trên, lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.

Trong Thần Điện vậy mà lại là một thế giới hoang vu, giống như một thế giới nhỏ độc lập, hoàn toàn không nhìn

thấy tình cảnh bên ngoài.

Đất đai bốn phía xung quanh đều hoang vu, tràn ngập khí tức xơ xác tiêu điều, không có một tia sinh cơ nào, chỉ có yên lặng vĩnh hằng và cảm giác lạnh như băng.

- Nơi này! Là Thần Quốc?Cổ Trần nghĩ đến điều gì đó, lập tức đoán ra được, rất có thể nơi này chính là Nhất Phương Thần Quốc.

Nơi Thần Linh cư trú, là một thế giới nhỏ, tự xưng là Thần Quốc.

Nhưng Thần Quốc này hình như đã đổ nát hoang vu từ rất lâu rồi, cũng giống như thế giới bên ngoài, đang rơi vào tình trạng sắp bị hủy diệt.

Xung quanh hắn không có một bóng người nào, chỉ có mình hắn, hiển nhiên người tiến vào đều bị tách ra không ở cùng một chỗ, điều này khiến hắn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Sau đó có một phát hiện không tốt, chính là Cổ Trần không có cách nào cảm nhận được cách thoát khỏi nơi này, trong Thần Quốc vậy mà không có lối vào lối ra.


- Có chút phiền phức.

Cổ Trần lẩm bẩm, bóng người nhoáng một cái, đã lơ lửng giữa không trung cách mặt đất ba thước, rồi bay thẳng theo một hướng bay về phía trước.

Hắn bay rất chậm rãi, không nóng nảy chút nào, tuy không nhìn thấy lối ra, nhưng Cổ Trần vẫn rất bình tĩnh tỉnh táo, chỉ cảnh giác hơn mà thôi.

Trong Thần Quốc này đang cất giấu thứ gì không ai có thể biết được.

Nếu như không cẩn thận, có thể sẽ gặp phải bất trắc, vậy thì quá buồn cười.

- Hả?Cổ Trần đột nhiên dừng bước, hai mắt nhíu lại, nhìn về phía mảnh đất hoang vu khô cằn phía trước, trên mặt đất có vô số hài cốt chồng chất lên nhau.

Hắn nhanh chóng bay tới, vừa đến chỗ này hắn lập tức kinh sợ, đập vào mắt hắn là một biển hài cốt, thi hài nhiều vô cùng vô tận nằm đầy đát, phát ra khí tức âm u kinh khủng.

Vô số bộ hài cốt, của rất nhiều loại sinh vật, có những bộ hài cốt hình người vương vãi trên mặt đất, có xương thú khổng lồ cao mấy chục thước một nửa nhô lên mặt đất, nửa còn lại chôn sâu trong bùn đất.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện