Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Những người kia đều là các thế lực đến từ khắp nơi trên đại lục, tất nhiên đã từng nghe nói truyền thuyết hồ Phong Ngọc, lúc này mới tới muốn tranh cướp thần thú.
Hừ, có trăm vạn đại quân của bọn họ ở đây, những thế lực khác đừng hòng thực hiện được.
"Đủ mọi thành phần." Ánh mắt Phong Trú tối sầm, hai tay ôm ngực, lẳng lặng nhìn mấy đội nhân mã đối diện.
Đêm khuya mấy tháng trước, một tiếng gào thét kinh thiên động địa vực dậy phần lớn mọi người từ trong giấc mộng.
Bóng đêm bao phủ, chỉ nhớ mang máng âm thanh khủng bố này là từ hồ Phong Ngọc truyền đến, lúc đó Vạn Lý Sơn Trang vẫn chưa cử hành Thiên Kiếm Đại Hội, vì lẽ đó mà Dương Vạn Lý phải trì hoãn chuyện này.
Hôm nay tới đây, tự nhiên là vì tìm tòi hư thực.
Dương Vạn Lý nhìn sơn bích cực cao chếch về phía Bắc, trong lòng hồi tưởng, nơi lá cây dày đặc này lại có sơn động, Phục Ma Phổ chính là được tìm thấy ở trong hang núi kia, hiện tại nhớ về tình cảnh lúc ban đầu, ngược lại cũng có chút kỳ lạ.
Giang Nam đứng một bên, tầm mắt vẫn nhìn xung quanh, thở dài, hắn theo đám người Dương Vạn Lý đến đây đã thật nhiều ngày, vốn định mở mang kiến thức một chút về con Kỳ Lân trong truyền thuyết trước, không ngờ khi bọn họ đến thì đám quân đội đối diện xa lạ kia cũng đến hồi lâu.
Tiếp theo, những chưởng môn khác cũng kéo tới, mấy cỗ thế lực đối lập nhau, ai cũng không muốn mạo muội ra tay.
Kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét, huống hồ, mặt hồ này gió êm sóng lặng, căn bản không có lý do để ra tay, còn không bằng lấy tịnh chế động, quan sát đối phương.
Thanh Phong đạo trưởng nhàn nhã ngồi ở trên ghế, thưởng thức phất trần nhũ bạch trong tay, một đôi mắt tinh lượng nhìn các thế lực xung quanh, bên môi mỉm cười.
Mọi người cả kinh, thấy Thanh Phong một thân khí tức cực kỳ mênh mông giống như ẩn nấp, dáng dấp không lộ liễu làm cho người ta cảm thấy xuất kì bất ý*.
*tấn công bất ngờ
Ánh mắt Dương Vạn Lý hơi động, luồng hơi thở này cực kỳ quen thuộc, hắn kết luận Thanh Phong lão già này khẳng định đã đột phá rồi.
"Dương trang chủ, vị trí lúc trước tìm được Phục Ma Phổ, chính là sơn bích phía Bắc kia à? Nhưng ta luôn cảm thấy vách núi kia có gì đó đặc biệt." Giang Nam nhìn chằm chằm vách núi rồi trầm tư suy nghĩ.
Vách núi cao chót vót, mọc đầy bích lục cỏ dại, bốn phía tất cả đều là dây leo, hang động sâu thẳm kia lại ở dưới vách núi, tất cả mọi người đều nhìn thấy, cũng đều rất tò mò sự ảo diệu của hang núi kia, tuy nhiên không có một thế lực nào dám xuất thủ trước.
Thời điểm gió êm sóng lặng này, nếu ai xuất thủ trước, kẻ đó tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu chung.
Dương Vạn Lý gật đầu nói: "Không sai, Phục Ma Phổ chính là tìm được trong hang núi kia. Hang núi kia rất nhỏ, tình cảnh bên trong vừa xem thì hiểu ngay, cũng không có chuyện gì ngạc nhiên."
Giang Nam thở dài, xem ra kỳ vọng của Thủy Vân e là muốn thất bại.
Nhìn hào quang phía chân trời, mắt thấy liền muốn giữa trưa.
Sương Hoa có chút cấp bách, Lâu chủ muốn Phục Ma Phổ, ai có thể nghĩ tới sẽ là cảnh tượng như vậy, mấy triệu cấm quân kia không biết từ đâu như lang như hổ, mắt nhìn chằm chằm bọn hắn, tên tướng quân thủ lĩnh kia một thân khí tức nhìn không thấu, nàng muốn vào hang núi, tuy nhiên phải thấy rõ tình thế mới có thể quyết định.
Thanh Mộc Tử gắt gao trừng Dương Vạn Lý một chút, trong lòng không ngừng kiêu ngạo, lão thất phu chết tiệt, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây, hừ, chỉ cần có cơ hội xuất thủ, ngươi cũng đừng hòng thoát.
Dương Vạn Lý cảm nhận được một tầm mắt thâm độc dừng lại ở trên người, không cần nghĩ cũng biết là Thanh Mộc Tử, bên môi lộ ra cười nhạt, căn bản không có để hắn ta vào trong mắt.
Mặt trời ấm áp chiếu lên vách núi, một vệt sáng đỏ đột nhiên lấp loé.
Khi mọi người phát hiện biến cố này, lập tức ngừng thở, nghìn con mắt gắt gao chăm chú dòm nơi phát ra màu đỏ lóng lánh.
Trong khe hở trên vách núi cứng rắn, một búp hoa tinh tế sinh trưởng, theo búp hoa mở rộng, một nụ hoa nho nhỏ chậm rãi trướng mở, như phá kén thành bướm, trong chớp mắt, nở ra một đóa hoa sen tinh xảo trắng nõn.
Một luồng hương thơm thanh tân đạm nhã bay ra, vờn quanh chóp mũi mọi người, bọn họ say mê, híp mắt cảm thụ mùi hoa đặc biệt, thật là phong tình.
"Mẹ của ta a! Mau nhìn đóa hoa sen kia!"
Không biết ai kêu lên một tiếng sợ hãi, tất cả mọi người đều trợn to mắt, nhìn chòng chọc đoá hoa sen đang tiếp tục nở ra kia, đáy mắt mỗi người đều tràn đầy kinh hãi, càng xem càng khiếp sợ.
Đóa hoa sen thuần khiết hoàn mỹ nở ra trong trời đất, sau khi hấp thu ánh mặt trời và khí tức tinh túy trong không khí, từ gốc rễ bắt đầu chậm rãi biến đỏ, lại như bị huyết dịch xâm nhiễm, màu đỏ càng ngày càng đậm, càng ngày càng tà tứ, mãi đến khi tập quyển toàn bộ đóa hoa, bạch liên thuần khiết đã biến thành một đóa huyết liên xinh đẹp.
"Huyết Liên Hoa! Là một đóa sen máu!"
"Ngay cả rễ cây cũng bị ô nhiễm, vách núi này nhất định có vấn đề!"
Tất cả ngạc nhiên không thôi, trong mắt mang theo sợ hãi, hoa sen máu, rõ ràng chính là đại biểu cho sự tà tứ.
Vật đại biểu cho khí tức thánh khiết lại bị sự quỷ dị ô nhiễm, sau vách núi này đến tột cùng là xảy ra cái gì, làm ô uế hoa sen trắng của Phật môn, thật là bất khả tư nghị.
Giang Nam khó tin lắc đầu, vách núi này làm sao sẽ nở ra một đóa huyết liên?
Một bóng đen chợt như một cơn gió, dưới mắt mọi người bay về hướng đoá huyết liên rực rỡ.
"Thanh Vũ Lâu quả thật là lớn mật!" Phong Trú trừng to hai mắt, bàn tay vỗ vào trên tay vịn, phịch một tiếng, cái ghế nhất thời nứt toác vỡ tan.
Phong Trú trong nháy