Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Không có chuyện gì." Mộc Thủy Vân nhẹ nhàng lắc đầu, hồ nước sau lưng sôi lên thật giống như có món đồ gì muốn từ đáy nước nhô ra.
Tất cả mọi người đều đem tầm mắt dừng trên mặt hồ, nếu Huyết Liên Hoa đã có chỗ dựa rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ nữ tử tên Mộc Thủy Vân này rất được vị tướng quân kia quan tâm, vạn nhất đắc tội nàng mấy triệu đại quân không phải ngồi không, vẫn là đem tâm tư đặt trên hồ Phong Ngọc đi.
Mộc Thủy Vân nhìn mặt hồ sôi sục không ngớt, cả kinh nói: "Chẳng lẽ là Kỳ Lân quấy phá?"
Tiêu Hằng khẩn trương nhíu mày, cũng căng thẳng nhìn chằm chằm mặt hồ, trầm giọng nói: "Tất nhiên là đáy hồ gợn sóng chấn động mặt hồ, hồ Phong Ngọc này sâu đến nghìn mét, đáy hồ là cảnh vật gì, ai cũng chưa từng thấy."
Phong Trú lại nói: "Mặt hồ Phong Ngọc này quay về vách núi, chỉ cần là thần thú thì đều có thánh vật mà nó thủ hộ. Nói vậy, là việc ngươi hái đóa huyết liên đã kinh động đến nó."
"Cũng có thể." Mộc Thủy Vân nhắm hai mắt, thu hoa Huyết Liên vào nhẫn chứa đồ.
Mọi người trông mà thèm, đặc biệt là Tư Đồ Liên Thành và Thanh Mộc Tử, thần tình kia quả thật hận không thể lập tức nhào tới, chiếm Huyết Liên Hoa làm của riêng.
Trăm vạn đại quân mắt nhìn chằm chằm, bên người Mộc Thủy Vân còn có hai tên tôn cấp che chở, dưới đáy hồ Phong Ngọc này rốt cuộc là tình cảnh gì thì chưa biết, nhưng Tư Đồ Liên Thành đang kích động, nhưng cũng không thể không nhìn đại cục, mục đích hắn tới đây, tự nhiên cũng vì con Kỳ Lân kia.
Bầu trời ảm đạm xuống, Thanh Phong hóa thành cương phong lạnh lùng quát đến.
Mặt hồ sôi lên rồi lắng xuống, mọi người tưởng là tất cả đều qua nhưng vẻ mặt Mộc Thủy Vân trở nên nghiêm túc, nàng phất tay áo một cái, mang theo ba người bên cạnh cùng nhau bay khỏi.
Ầm một tiếng! Vị trí nơi bốn người đứng bị một lực đạo mạnh mẽ oanh kích nứt ra một cái hố lớn.
Dương Vạn Lý cùng đám người Thanh Mộc Tử lần lượt kinh hãi, Thanh Phong và cấm quân cũng đem tầm mắt khóa chặt nơi đó.
Mặt hồ phịch một tiếng lật lên, như một thác nước chảy xiết, nước văng tung toé.
Điều khiến người ta giật mình là mỗi một giọt nước như cỗ khí lực ác liệt, nhỏ ở trên người thì hệt như bị cường lực va chạm, làm những cấm quân này đau đớn không ngớt.
Mọi người nhe răng nhếch miệng lùi về sau mấy trăm bước, tròng mắt tràn ngập sợ hãi.
Hồ nước phản chiếu hình thành một đám bọt nước rất lớn, một con quái vật khổng lồ từ từ bay lên, một đôi mắt đỏ như máu hung ác khóa chặt mỗi người.
Bốn người bay lên không trung, Mộc Thủy Vân căng thẳng, chỉ cảm thấy tinh thần rung chuyển y như bị niệm lực cường hãn khóa chặt, cỗ niệm lực này chính là đến từ cự thú trên bọt nước.
Cự thú toàn thân đen kịt, lớp vảy cứng rắn long lanh, râu rồng bay lượn, sừng hươu trương dương, thân thể lỗ mãng cường hãn như trâu, hai con ngươi đỏ như máu to như cái đèn lồng, trong thô bạo lộ ra hung tàn!
"Kỳ Lân! Đặc thù này quả thật là của thần thú Kỳ Lân thượng cổ!"
"Thần thú Tường Thụy a, nhưng vì sao có chút quái dị?"
Mọi người không rõ, Kỳ Lân chính là do Tường Thụy đứng đầu, sao cả người con Hắc Kỳ Lân lại che kín lệ khí, căn bản nửa điểm khí tức tường thụy* đều không có, đây là đạo lý gì?
*tường: an tường, thuỵ: ngủ
Quanh thân Hắc Kỳ Lân chẳng những có hồ nước quay xung quanh, còn dần dần ngưng thành một đám mây đen, lại như là đạp lên đám mây màu đen, khí thế lại tới một nấc thang.
Mắt nó mạnh mẽ trừng Mộc Thủy Vân, đột nhiên mở miệng nói tiếng người: "Nữ nhân không biết tự lượng sức mình, giao Huyết Liên Hoa ra đây!"
Lời nói này không chỉ vang động trời cao, hơn nữa mang theo long ngâm, quả thật là con trai Thần Long, quá kiêu ngạo.
Mộc Thủy Vân bình tĩnh nói: "Nếu Huyết Liên Hoa rơi xuống tay ta, đó là ý trời."
"Ý trời? Ở trước mặt ta, một mình ngươi tiểu tiểu phàm nhân cũng dám nói ra hai chữ 'ý trời', gan đúng là lớn đến cực điểm." Hắc Kỳ Lân nộ đạp một bước, quanh thân tỏa khói đen, vừa muốn xuất kích lại bị một luồng khí tức ngăn cản.
Nó khiếp sợ nhìn Mộc Thủy Vân quanh thân biến ảo, khí tức gợn sóng xuất hiện giữa không trung, một sinh vật kiều tiểu ngáp một cái, hiện thân trước mắt mọi người.
"Không phải chứ, một con chó?"
"Chó nhỏ mềm nhũn thật đáng yêu a, nhưng sao có cảm giác hơi quái dị?"
Mọi người hung hăng quan sát con "chó" kia trước mặt Mộc Thủy Vân, ánh mắt Tư Đồ Liên Thành lóe lên, nghĩ tới điều gì, một giây sau gắt gao chăm chú nhìn Tiểu Thất, trong mắt đều là khó tin.
Tiêu Hằng lắc đầu cười khổ, không nghĩ tới đi Ẩn Tinh Vực một lần, Thủy Vân cư nhiên khế ước Nhai Tý hung mãnh, thật là kết quả hắn chưa từng nghĩ tới.
"Thủy Vân, tiểu sủng vật này của ngươi thật đáng yêu, nó là giống gì?" Giang Nam hiếu kỳ hỏi.
Mộc Thủy Vân nhạt nhẽo cười, tay sờ soạng thân thể mềm mại của Tiểu Thất một hồi: "Chủng tộc của nó là rồng."
"Cái gì?" Mọi người suýt nữa trừng rớt con ngươi.
Hắc Kỳ Lân hét lên: "Ngươi lại bị khế ước! Ngươi xứng đáng nhìn mặt tổ tiên sao?"
Tiểu Thất không dự định khôi phục chân thân, vì chân thân quá khó coi, hơn nữa chủ nhân không thích nó đầy người toàn là vảy.
Đối với Hắc Kỳ Lân gào thét, Tiểu Thất trừng mắt nhìn, thanh tuyến y như hài đồng non nớt mềm mại: "Tổ tiên vứt bỏ ta rất lâu, ta đã quên dáng vẻ bọn họ. Chủ nhân đối với ta rất tốt, ta yêu thích cảm giác ở chung với ngài. Nếu ngươi muốn đả thương ngài, ta tuyệt không đồng ý."
"Ngươi cũng biết ở trên người nàng mang theo lệ khí, đối với ngươi không có chỗ tốt. Chúng ta là đồng bào, ngươi ngược lại hướng về phàm nhân, đầu óc nước vào?" Hắc Kỳ Lân quả thật tức giận đến lỗ mũi đều phun khói, không hổ là phát huy hắc sắc đến mức tận cùng, ngay cả hai luồng khói kia đều là màu đen.
"Đầu óc nước vào là ngươi, sợ là trấn áp ở hồ này quá lâu, lá gan cũng biến lớn. Thức thời thì mau về sào huyệt của ngươi, nếu không ta sẽ cho ngươi hối hận." Tiểu Thất liếm liếm răng nhỏ sắc bén, trong ánh mắt là nồng đậm cảnh cáo.
Hành động này của nó quả là manh tới cực điểm, làm Mộc Thủy Vân càng yêu thích không buông