Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Tư Đồ Liên Thành nổi lên hưng phấn, Hắc Kỳ Lân thô bạo như vậy, kỳ thật là tương tự tính cách của hắn, nếu có thể khế ước nó, tu vi đỉnh cao của mình, nhất định sẽ đột phá.
Thời khắc đột phá tu vi chính là thời gian phi thăng, chỉ cần thành tiên đã là ngự trị trên Hoàng đế, trong thiên hạ ngoại trừ Thất Tiên Phong, căn bản không người có thể đối nghịch với hắn, ngay cả Thanh Vũ Lâu, cũng không được.
Tư Đồ Liên Thành càng nghĩ càng hưng phấn, không để ý mọi người giật mình, bay về phía Hắc Kỳ Lân còn đang bạo phát.
Nhìn người nào đó lớn mật cử động, ánh mắt Mộc Thủy Vân lãnh đạm, tham lam so với tính mạng, xem ra cái trước đối với Tư Đồ Liên Thành tương đối trọng yếu, dùng tay để ngăn chặn Tiểu Thất bạo động trong lòng, bên môi hiện lên cười nhạt: "Bình tĩnh, đừng nóng."
Hắc Kỳ Lân đang tức giận phủ đầu, chỉ thấy nam nhân áo tím nhanh chóng lướt tới, toàn bộ khuôn mặt che kín hưng phấn cùng tham lam, trong lòng nộ diễm tăng lên, dẹp hắn xong, lại đi giáo huấn nữ nhân điếc không sợ súng kia.
Mọi người giật mình không thôi, Hiến Thành hầu lẽ nào bị choáng váng, một tôn cấp cũng muốn đối kháng thần thú Kỳ Lân, quả thật nằm mơ cũng không tốt đẹp như thế.
Những người này chỉ là tha thiết mong chờ nhìn, nửa điểm tâm tư xâm chiếm cũng không dám có, có ví dụ là Thanh Phong đạo trưởng sống sờ sờ đặt ở đây, thuộc hạ Thanh Vũ Lâu cùng mấy triệu cấm quân hoàng triều cũng không dám manh động.
Bầu trời sấm gió đan xen, sóng ngầm gợn sóng.
Hắc Kỳ Lân đã cùng Tư Đồ Liên Thành đánh nhau, Hiến Thành hầu không hổ là hoàng thân quốc thích, pháp bảo hộ thân để người xem hoa cả mắt, phóng tầm mắt qua, hai tay hắn loé ra hai vầng sáng, cổ tay được ánh tím hoa lệ bao bọc, có thể so với phòng hộ tiên cấp, hai đầu gối và mũi giày đều hiện ra tầng sáng, như đạp lên thải vân, chống đối toàn bộ khí đen Hắc Kỳ Lân toả ra.
Mọi người trừng lọt tròng, tim đều sắp ngừng đập.
Mộc Thủy Vân cũng xem thẳng mắt, Hầu gia hoàng triều quả nhiên là có thể so với nhà giàu mới nổi, trên người mang theo nhiều bảo bối như thế, khiến người ta trông mà thèm a.
Tiêu Hằng quay đầu nói: "Nếu mục tiêu của Hắc Kỳ Lân kia là Huyết Liên Hoa, không bằng ngươi lập tức dùng nó đi, cũng đập tan âm mưu tranh giành của những thế lực khác."
Giang Nam đồng ý: "Không sai, thừa dịp bọn họ giao chiến, chúng ta đến vách núi bên kia."
Mộc Thủy Vân ngẩn ra liếc mắt nhìn trận chiến kịch liệt, tiếng nổ vang rền chấn động trời cao, nơi này quả nhiên không phải địa phương để nói chuyện, lại nói Huyết Liên Hoa đang cầm trong tay, không bằng dùng nó đoạt lấy lợi ích: "Qua bên kia rồi nói tiếp."
Mọi người bay đến vách núi, tay Mộc Thủy Vân khẽ vung, Huyết Liên Hoa tái hiện.
Tiểu Thất nghe mùi hoa liền tiến tới, Mộc Thủy Vân dở khóc dở cười, vỗ đầu nó một cái: "Không cho hồ đồ, đóa hoa không giống cây tiên linh chi kia đâu, chẳng lẽ ngươi còn muốn mê man thêm một quãng thời gian?"
Tiểu Thất run run rẩy rẩy thu đầu về, mở to đôi mắt thủy nhuận tinh lượng nhìn chòng chọc Huyết Liên Hoa, nhưng cũng không dám làm càn, lần trước ăn cây tiên linh chi kia, nó thật vất vả mới từ trong giấc mộng giãy giụa thức tỉnh, nếu như ăn đóa Huyết Liên Hoa này rồi, còn không biết muốn ngủ tới khi nào đây, đến thời điểm cấp bách thì làm lỡ sự tình có thể sẽ không hay, vẫn là cho chủ nhân dùng đi.
Nguyên Hải bình tĩnh nhìn Huyết Liên Hoa, đột nhiên cau mày: "Hoa này hiện ra một luồng khí tức quỷ dị dày đặc, ta xem cũng không phải tăng cao tu vi đơn giản như vậy. Thủy Vân, ngươi thật muốn dùng nó?"
Mộc Thủy Vân xoa xoa cánh hoa, ánh mắt thâm thúy lên: "Ta cảm thấy đóa huyết liên này rất hữu duyên với ta, ta quyết định dùng."
"Việc này không nên chậm trễ, nhanh đi." Phong Trú ở một bên nhắc nhở.
Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, ngồi khoanh chân tĩnh tọa trên đất, đem Huyết Liên Hoa đặt trước mặt, hai tay chồng lên nhau, một đoàn kim tôn khí trong khoảnh khắc tuôn ra, cùng khí tức Huyết Liên Hoa tụ hợp.
Huyết Phật châu trên cổ tay đột nhiên toả ra quang hoa, Mộc Thủy Vân cảm thấy phía sau lưng lại bắt đầu đau đớn, khi đang hấp thu Huyết Liên Hoa, một giọt mồ hôi truôt xuống.
Tiêu Hằng vươn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Thủy Vân, trong mắt ôn hòa cực kỳ.
Giang Nam trằn trọc, lẽ nào nam nhân này cũng là bạn tốt của Thủy Vân? Bằng hữu của Thủy Vân cũng quá nhiều đi.
Nguyên Hải lắc đầu thở dài, nhấc mày nhìn cuộc chiến trên trời, trong lòng kinh ngạc, Tư Đồ Liên Thành lại kiên trì lâu như vậy, nhưng xem khí thế quanh thân Hắc Kỳ Lân, thì nhất định còn chưa dùng hết toàn lực.
Phó tướng dựa theo ý Phong Trú dời trăm vạn đại quân dời vách núi, lấy Mộc Thủy Vân làm trung tâm, hình thành nửa hình tròn đặt nàng ngay trung ương, bất luận người nào cũng không được dòm ngó nửa phần.
Đám thuộc hạ Thanh Vũ Lâu quả thật hận đến nghiến răng, đáy mắt mỗi người đều đầy rẫy hung tàn nồng đậm, chỉ cần chờ một lát, chờ hộ pháp của bọn họ đến, lúc đó, phải cho Mộc Thủy Vân này cũng nếm thử tư vị bị đạp bay.
Sắc mặt Thanh Mộc Tử âm trầm đến cực điểm, vừa muốn xông lên lại bị Dương Vạn Lý ngăn cản, chỉ thấy hắn trầm giọng nói: "Món nợ giữa chúng ta, có phải cũng nên tính toán một chút?"
"Lão thất phu, ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao? Ta trước tiên trừng trị ngươi, sau đó đi giáo huấn Mộc Thủy Vân!" Hai mắt Thanh Mộc Tử loé lên sự tàn nhẫn, không nói hai lời lập tức xuất kích.
Cả trời vang vọng, Hắc Kỳ Lân triệt để bị Tư Đồ Liên Thành dây dưa chọc tức gào thét chấn thiên.
Tiếng gầm rú mãnh liệt chấn động mọi người, bọn họ kinh hoảng bịt hai lỗ tai, nhưng cũng không chống đỡ được sóng âm ăn mòn này, ai tu vi