Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Hai dòng lệ ngân chảy xuống cả gò má, Hoa Ngưng như rơi vào bóng tối không thể vùng vẫy, bên tai tràn đầy thở dốc tiêu hồn cùng thân ngâm mê tình, não tựa như muốn nổ tung, nàng bắt đầu cầu xin tha thứ, mong muốn sư phụ có thể buông tha nàng, khi hai cỗ thân thể trơn bóng chặt chẽ tương thiếp thì nàng triệt để thỏa hiệp.
Thấy Hoa Ngưng đã không giãy giụa, Thanh Yên buông tha môi nàng, tùy ý nàng thở hổn hển thu nạp không khí, cái lưỡi thấp hoạt dao động, một đường liếm hôn da thịt trắng nõn, nhẹ nhàng hàm trụ hồng mai ngạo nghễ trước ngực, cảm giác thân thể Hoa Ngưng chấn động, áp lực rên rỉ cứ thế trút ra như xuân thủy mê loạn: "Sư phụ... Cầu người..."
"Ngưng nhi, nhượng vi sư thương con." Thanh Yên nâng tuyết đồn nhuyễn nộn của nàng lên, hoa hạch va chạm cọ xát, khoái ý tê dại lan tràn, lần thứ hai thể hội tư vị thực cốt như vậy, đúng là làm cho người ta mê muội.
"A... Không..." Hoa Ngưng vô lực nhéo chăn, nước mắt hỗn hợp mồ hôi làm ướt tóc nàng dán trên hai gò má, dưới ánh trăng chiếu xạ hiển lộ mị vận xinh đẹp, khí lưu ở trong đan điền bị Thanh Yên khoá lại, trong lòng nàng có lý niệm thầy trò, đây là sai, sao sư phụ lại có thể đối đãi với mình như vậy? Không!
"Ngưng nhi..." Thanh Yên hô hoán một tiếng, cúi đầu hôn lên hai mắt Hoa Ngưng, nuốt nước mắt của nàng vào miệng, eo động nhanh hơn, mềm mại hung hăng, dịch tình văng khắp nơi cùng thân thể phát âm hưởng quanh quẩn gian phòng, hoa hạch không chịu được bão tố tàn phá, co quắp.
"A..." Hoa Ngưng thở hổn hển chảy lệ nhưng chỉ có thể vô lực ôm cổ Thanh Yên, dằn vặt giờ khắc này có cảm thụ giống như bồi hồi tại biên giới sinh tử, nhượng nàng thống khổ không ngớt, rồi lại muốn ngừng mà không được, đột nhiên nàng ưỡn lên vòng eo, hoa tâm tại mềm mại công kích bất kham chống đỡ, suýt nữa khiến tim nàng đình chỉ nhịp đập.
Thanh Yên mị mị híp mắt, lẳng lặng xem xét thiên hạ dưới thân đầy mặt ửng hồng, cảm giác thống khổ trong nháy mắt cùng hưởng thụ hoà lẫn làm nàng kinh hoảng, đầu ngón tay nắm nhẹ khỏa hoa hạch không ngừng kinh luyên run run mà đỏ lên kia, ôn nhu xoay tròn nghiền động.
Hoa Ngưng không thể không ngâm ra, đột nhiên đem tay đặt lên tay Thanh Yên, run giọng cầu xin tha thứ: "Sư phụ, cầu người đừng như vậy..."
"Ngưng nhi, con và ta từ lâu thẳng thắn thành khẩn gặp lại, nay lại cùng nhau cộng phó vu sơn cá nước thân mật, con không cảm thấy cảm giác này rất đẹp à?" Hai mắt Thanh Yên đã híp thành một cái khe khêu gợi, tiến đến bên tai Hoa Ngưng ngậm lấy nhĩ khuếch của nàng, vừa liếm thỉ, vừa thở dốc: "Không nên lãng phí thanh xuân vì một đoạn tình cảm không có kết quả, vi sư mới là quy túc của con. Từ nay về sau, không được ly khai Thiên Huyền Môn, không được ly khai ta nửa bước!"
"A..." Hoa Ngưng hét lên một tiếng, hai tay nhéo chăn, hoa tâm cấp tốc co quắp kịch liệt, cảm thụ được hai ngón tay dài nhỏ trong nháy mắt xỏ xuyên qua, nhuyễn nộn bị đầu ngón tay chiếm, làm cho nàng thiếu chút nữa chịu không nổi, lại một lần chảy xuống nước mắt uỷ khuất.
"Đừng khóc." Thanh Yên cẩn thận liếm sạch, cuối cùng thật sâu ngăn chặn đôi môi thở gấp không ngớt, ngón tay dạo qua một vòng, thể hội dũng đạo chặt trí cùng mềm mại, thở dài một tiếng, chậm rãi di chuyển.
"Không!" Hoa Ngưng chăm chú nắm vai Thanh Yên, cố sức ngồi dậy dưới ánh mắt kinh ngạc của người kia, nhưng không ngờ ngón tay chôn trong hành lang lại vì tư thế này mà xâm nhập sâu hơn.
Hoa Ngưng như chim sợ cành cong giãy giụa muốn ly khai, cánh tay bên hông thoáng chốc buộc chặt lực đạo, nàng vô lực ngã trở về, ngón tay trong dũng đạo thuận thế xỏ xuyên qua đến chỗ sâu nhất, nàng hệt như bị điểm huyệt đạo, ngồi phịch trong lòng Thanh Yên.
"Đồ nhi ngoan, không nên vọng tưởng thoát khỏi ta, con còn chưa có bản lĩnh đó." Thanh Yên híp mắt nói xong, liền đè lại đầu nàng, hôn môi nàng, dù cho nhuyễn thần sớm bị sự hấp duẫn bá đạo làm cho sưng đỏ không chịu nổi, giống như nụ hoa mơn mởn yếu ớt, bị cuồng phong giày xéo tàn phá, vô luận Hoa Ngưng khóc hảm thế nào, Thanh Yên đều không buông tha nàng.
"Không nên a sư phụ... Van cầu người..." Hoa Ngưng run rẩy cầu xin tha thứ, tất cả bộ vị mẫn cảm trên thân thể đều bị Thanh Yên nắm trong tay, hô hấp có chút không thông, cảm giác y như bị ngạt nước, hoa tâm nhẵn mịn lại bắt đầu co quắp, vui vẻ lan tràn đến kinh mạch, y như bị điện giật, ửng hồng chưa từng biến mất càng thêm kiều diễm, khiến dung nhan thời thời khắc khắc lạnh lùng có thêm cảm giác quyến rũ.
Thanh Yên tà mị cười, hai tay mở rộng hai chân Hoa Ngưng ra, tăng nhanh tốc độ ra vào ngón tay, cũng cảm giác được dũng đạo càng ngày càng chặt, biết Hoa Ngưng sắp tới, đầu ngón tay mỗi lần đút vào đều không quên xoa lấy khối nhuyễn nộn kia, mỗi lần đều như nguyện nghe được đồ đệ tế nhuyễn yêu kiều, tình dục tựa như vặn vòi nước, tập quyển trong lòng.
"Hai mươi năm rồi, Ngưng nhi, vi sư không có hảo hảo nắm chặt thanh xuân của con, cho nên đến bây giờ mới thể hội được mỹ hảo của con, có tính quá muộn?" Thanh Yên hôn má nàng, nhãn thần nhìn chằm chằm Hoa Ngưng, quyến luyến dung nhan đỏ ửng, vệt đỏ không có dấu hiệu biến mất, trái lại vì động tình mà trở nên đậm hơn, như một đóa hoa hải đường thanh lệ, nhiễm một mạt kiều phấn tịnh lệ, quả nhiên là có tư vị khác.