Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Tử Vân tiên tôn tới làm thuyết khách sao? Như vậy, xin hãy lượng thứ vãn bối không thể giao ra Mộc Thủy Vân. Sư tôn có lệnh, muốn ta bảo đảm nàng bình yên vô sự." Mặc Thiên đứng lên, trịnh trọng chắp tay nói với Tử Vân Trúc.
Tử Vân Trúc lắc đầu: "Ta không phải đến bắt Thủy Vân trở lại, ta chỉ là muốn nhìn nàng, xác định nàng không ngại. Mặc Thiên, ta sẽ không làm thương tổn Thủy Vân, bởi vì..."
"Sư phụ!" Ngữ điệu ôn hoà quen thuộc mang theo kinh ngạc vang lên tại ngoài cửa, một tiếng "sư phụ" này làm cho lòng Tử Vân Trúc loạn chàng.
Mộc Thủy Vân vạn vạn không nghĩ tới, việc của Thất Tiên Phong khiến Tử Vân Trúc tự mình đến đây, nàng vội vàng đi vào phòng lớn, vừa muốn quỳ gối trước mặt nữ tử, lại bị đưa tay đỡ lấy.
"Không cần đa lễ, mau để ta xem một chút nào." Tử Vân Trúc nâng Mộc Thủy Vân dậy, thấy dung nhan mỹ lệ hơn trước kia, một đôi mắt long lanh như huyết ngọc, nhuộm đẫm một tầng sáng mông lung không thể phỏng đoán, bên trong lộ ra mị vận xinh đẹp khác, tim nhảy lên một cái.
Thương đại ca nói huyết đồng biến hóa theo thời gian, nàng có chút không tin, khi sự thật ở ngay trước mắt thì nàng quá khiếp đảm, dáng dấp Thủy Vân như vậy, đâu chỉ nhiếp tâm hồn người, quả thật mê hoặc chúng sinh, đôi huyết mâu yêu dị làm cho nàng khiếp sợ không thôi, trong lòng một mảnh run rẩy.
Cảm giác có một tầm mắt sắc bén bắn đến, Tử Vân Trúc sững sờ, liền nhìn về phía sau Mộc Thủy Vân, vừa thấy liền cả kinh.
Tuyết Phong yên lặng đứng ở đó, một thân khí tức mờ ảo nhiếp hồn, khoé môi ẩn dưới mặt nạ tinh ngọc ôm lấy độ cong như ẩn như hiện, nhìn qua có cảm giác tà mị, liếc mắt nhìn, càng khiến người ta thần hồn lãnh đãng.
Không chỉ Tử Vân Trúc có cảm giác này, ngay cả Mặc Thiên trầm mặc ở một bên cũng kinh ngạc vì cô gái áo đen bí ẩn, càng không nghĩ tới Mộc Thủy Vân là đồ đệ của Tử Vân tiên tôn.
Mộc Thủy Vân cười nói: "Sư phụ, Mặc chưởng môn, giới thiệu với các ngươi một chút. Nàng tên là Tuyết Phong, là bạn gái của ta."
"Bạn gái..." Tử Vân Trúc cùng Mặc Thiên đồng thời kinh ngạc, từng người trong lòng có chút hiểu rõ, có thể lấy tính mạng bảo vệ bằng hữu, thật có thể nói là là sinh tử chi giao, hơn nữa khí tức trên người cô gái này thực tại rất làm người khiếp sợ, tiên cấp đỉnh cao.
Tử Vân Trúc ho nhẹ một tiếng, nói với Tuyết Phong: "Ta có nghe nói, ngươi chính là cao thủ đỉnh cao đã quần chiến với năm người Thương đại ca. Hôm nay gặp mặt, quả thật bất phàm."
Tuyết Phong sầm mặt, hai tay ôm ngực, miễn cưỡng nói: "Ta đối với Tru Ma Trận của năm vị tiên gia không có bất cứ hứng thú, đáng tiếc, Phong Dạ đại tiên chung quy là lỗ tai quá nhuyễn, dễ dàng tin người bên ngoài nói. Lần này may là không có thương tới Thủy Vân, bằng không, ta sẽ cho hắn biết, kết quả cuối cùng của Thất Tiên Phong là gì. Là số mệnh luân hồi, hay là phong trần mai một, lựa chọn vẫn như cũ, do hắn quyết định."
Tử Vân Trúc chấn động, thật bá đạo.
Mộc Thủy Vân mỉm cười nói: "Sư phụ, ngài không nên bị nàng doạ sợ, nàng nói chơi thôi."
Tử Vân Trúc lắc đầu: "Thủy Vân, Thương đại ca hơi quá đáng, ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi."
"Không quan trọng, chung quy vô sự." Mộc Thủy Vân mời Tử Vân Trúc ngồi, liền hướng về Mặc Thiên thi lễ, nói: "Mặc chưởng môn, cảm tạ ngài đúng lúc cứu giúp, cứu vãn lại một trận tranh đấu kinh thiên, kết thúc yên bình."
Mặc Thiên mở tay, một luồng gió bay ra nâng Mộc Thủy Vân dậy, bình thản nở nụ cười: "Mộc cô nương không cần phải tạ ơn, bổn tọa chính là phụng mệnh làm việc, không dám trái ý."
"Phụng mệnh làm việc?" Mộc Thủy Vân kinh ngạc.
Tuyết Phong giật giật lông mày, trong lòng hiểu rõ toàn bộ, người có thể làm cho Mặc Thiên cung kính vâng theo như thế, nhất định là Huyền Ẩn tiên tôn.
Mộc Thủy Vân nghĩ đến tiền chưởng môn Thiên Huyền Môn, vị tuyệt đại sư tôn kia, gật đầu nói: "Như vậy, đa tạ."
"Thủy Vân, ngươi ngồi đây đi." Tử Vân Trúc kéo Mộc Thủy Vân qua ngồi bên cạnh, đưa tay muốn chạm vào mắt nàng, muốn nhìn một chút cỗ oán lực kia đã ngưng tụ đến đâu, mà khi nàng vừa tiếp cận Thủy Vân, một luồng lãnh ý sâu tận xương tuỷ truyền tới.
Lãnh sương khí tụ tập, tay Tử Vân Trúc vừa muốn chạm vào mắt Mộc Thủy Vân, lại bị bức bách dừng lại, nàng kinh ngạc nhìn về phía Tuyết Phong, phát hiện ánh mắt nàng ấy rất xinh đẹp, xuyên thấu qua mặt nạ cũng có thể nhìn ra sự lạnh lùng, tim nhảy lên một cái.
Tuyết Phong tới, đứng bên người Mộc Thủy Vân, ánh mắt không có xem vẻ mặt của Tử Vân Trúc, mà là chòng chọc nhìn ngón tay cách mắt Thủy Vân chỉ có vài phân, rõ ràng rất không thích.
Mộc Thủy Vân thở phào nhẹ nhõm, may là cái tay này không đụng tới nàng, lúc nãy Tử Vân Trúc đưa tay lại đây, một luồng sức nóng cường hãn tuôn ra từ trong đan điền, tất cả đều tụ ở mắt, màu máu càng là một mảnh thuần túy, nếu tay sư phụ thật sự đụng tới mắt nàng, e sợ cỗ khí nóng kia trong nháy mắt sẽ bạo phát, nàng không biết được nguồn sức mạnh này khổng lồ cỡ nào, chỉ biết là một khi bạo phát, nhất định sẽ thương tổn sư phụ, may mà Tuyết Phong kịp thời ngăn cản, bằng không hết thảy đều không cách nào cứu vãn.
Tử Vân Trúc lúng túng thu tay, đôi mắt đẹp cẩn thận quan sát nữ nhân này, một thân áo đen bao vây dáng người thướt tha, khí tức lười biếng tùy ý, tóc bạc hoa lệ rất thưởng mắt, sợi tóc mềm mại chẳng khác nào vân yên bên trong gió xuân, mờ ảo lộ ra thanh nhuận, môi mỏng nhếch lên độ cong lạnh lùng yên nhiên, chẳng khác nào toàn bộ sắc thái thiên quang tụ tập, chỉ vì tôn lên tiếu ý khuynh thế, tuy rằng không nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng có thể từ mặt nạ tinh ngọc mà vẽ ra một hai, đường viền mông lung dập dờn, hiển