Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Vừa dứt lời, khí tức bên trong ầm ầm bạo phát, một luồng lực áp bách cực mạnh phóng ra, truyền đến tiếng kêu của Thanh Phong đạo trưởng, không chút nghĩ ngợi, Mộc Thủy Vân hóa thành một vệt sáng vọt vào!
"Thủy Vân!" Yến Dương Thiên khiếp sợ nhưng cũng liền đuổi theo, lại bị Yến Hà ngăn cản, vội hô vang: "Thiên nhi, đừng kích động! Nàng sẽ đối phó được! Con quên nàng có Huyết Phật châu rồi sao?"
Trong phòng bị một tầng sáng bao phủ, căn bản không nhìn thấy được gì, Mộc Thủy Vân nhướn mày, sắc đỏ sẫm từ hai ngón tay phóng ra, xẹt qua đôi mắt một cái, đồng tử lập tức lấp loé, trong chớp mắt, cảnh vật bốn phía từ từ rõ ràng lên!
Mộc Thủy Vân thoáng ẩn thoáng hiện tiến vào trong, dõi mắt đảo qua căn phòng thì lập tức giật nảy cả mình, hoà thượng đã sớm tỉnh lại, chỉ là trong mắt vẫn còn mơ hồ, nhãn cầu lại không có tiêu cự, rơi vào trạng thái tán hồn, cả người nhiếp thả ánh vàng cùng hai người kia giằng co, mà Thanh Phong và Thượng Quan Ngân lại đứng hai bên, hai tay không ngừng thả ra thanh khí lưu chống lại kim tôn khí của hắn, có điều sắc mặt hai người trắng xám, lập tức không chịu nổi nữa!
Trong khoành khắc, một tia sáng màu vàng xen lẫn màu máu ngăn cản giữa hai luồng lực lượng, Thanh Phong và Thượng Quan Ngân chỉ cảm thấy ở bên hông đau xót, hai người bị đánh bay ra ngoài phía cửa!
Mái tóc bay tán loạn, chân khí mở rộng bên ngoài thân thể, Mộc Thủy Vân xoay tròn, dừng lại ở trước mặt Nguyên Hải, chỉ trong chớp mắt đã thay thế vị trí của hai người kia, giờ khắc này biến thành nàng cùng Nguyên Hải đối lập, ánh sáng trong tay thả ra, cảm giác đan điền hư không, sắc đỏ của Huyết Phật châu ở cổ tay rất chói mắt, kim tôn khí trong không khí từ từ nhỏ lại rất nhiều.
"Nguyên Hải đại sư, ngươi là đệ tử Phật môn, nên tĩnh tâm lại đã!" Hai mắt Mộc Thủy Vân khép hờ, đem toàn bộ khí lưu rót vào trong cơ thể Nguyên Hải, chạy khắp các kinh mạch, khi chạm tới một đoàn xanh xanh quỷ dị ở bụng, huyết hồn lực của Huyết Phật châu nhanh chóng tràn vào, rồi hoàn toàn bao vây đoàn xanh xanh đang tự do phóng thích, dần dần ăn mòn nó!
Trong đầu Nguyên Hải một mảnh tối đen, chỉ nhớ mang máng khi ôm nữ tử kia bay đi thì mị độc trong người nữ tử phát tác, hắn cuống quýt lên chỉ có thể dừng lại ngay. Độc tính của mị độc này rất mãnh liệt, cả người đau đớn như bị lửa đốt. Lòng từ bi trỗi dậy, hắn chỉ có thể hút độc từ thân thể nữ tử qua thân thể mình, cứ dựa vào kim tôn khí chống đỡ có thể nhịn đến được Phi Vân Sơn Trang, nhưng không ngờ cô gái kia trở tay đánh hắn một chưởng, hắn vốn đã trúng mị độc lại đỡ thêm một chưởng kia, kiên trì đến Phi Vân Sơn Trang liền bất tỉnh nhân sự.
Trước mắt mông lung một mảnh, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người màu trắng đứng trước mặt hắn, cảm thấy kinh mạch có một luồng khí lưu thanh nhuận đang chảy, vô cùng thoải mái, ý thức Nguyên Hải giãy giụa, muốn nỗ lực nhìn rõ ràng người trước mắt, bên tai lại truyền tới giọng nói thanh đạm của người kia.
Đệ tử Phật môn, hắn sao được gọi là đệ tử Phật môn, sư phụ có ân giáo dục hắn, hắn lại phụ lòng người, thường ngày chỉ biết vùi vào đầu khổ tu, quên đi lòng người khó lường, giờ khắc này, đều là hắn tự tìm!
"Đừng lãng phí chân khí, đừng cứu ta." Hai mắt Nguyên Hải lơ đễnh, nhẹ giọng nói một câu.
"Ta đã giúp ngươi phá tan độc khí rồi, chỉ cần ý chí của ngươi kiên định, sau một khắc, ngươi sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Đệ tử Phật gia tâm niệm không phải rất kiên định sao, có một tí ngăn trở mà ngươi đã không chịu đựng được, còn nói cái gì là ngộ Phật?" Hai tay Mộc Thủy Vân phát lực, lần thứ hai vận chuyển đan điền hư không, Phật châu tự mình thoát khỏi cổ tay chậm rãi bay lên không, thả uy lực ra, hoà lẫn với màu đỏ trong bụng Nguyên Hải, chỉ cần chờ hòa thượng này tỉnh lại, quyết định thành hay bại là ở chỗ này!
Màu đỏ lập loè trước mắt, Nguyên Hải lại nhìn rõ đường viền óng ánh kia, đây là một chuỗi Phật châu Hồng Ngọc tinh mỹ, đằng sau là một nử tử xinh đẹp, cặp mắt kia cũng lấp loé ánh đỏ giống như mỹ ngọc trong đêm tối, óng ánh lưu quang, tóc bị chân khí đảo lưu tự động bay lượn, gương mặt hiện lên vẻ lãnh đạm lại ẩn chứa kiên định, hắn hung hăng giật mình, nữ tử này rất đặc biệt...
Khí lưu trong cơ thể trở nên dồi dào, ánh mắt Nguyên Hải ngưng lại, cuối cùng cũng tỉnh, thả ra kim tôn khí, trợ giúp Mộc Thủy Vân diệt trừ mị khí ẩn trong người, lúc nãy hắn cũng không biết làm sao, chính là không muốn nữ tử này thất vọng, trong lòng hắn, ngoại trừ sư phụ, bất luận kẻ nào hắn cũng không thèm để ý, nhưng giờ khắc này lại lưu ý một nữ tử, thật sự rất kỳ quái!
Mộc Thủy Vân thấy hắn tỉnh lại, khóe môi thoáng mỉm cười, Phật châu càng tỏa sáng, cùng kim tôn khí một lần nữa công phá đoàn sáng xanh kia, nuốt chửng hết độc khí bị phát tán ra, màu đỏ nhanh chóng lui lại, khi ánh vàng tiêu tan, cả phòng khôi phục sự yên lặng!
Phật châu rơi xuống lòng bàn tay, Mộc Thủy Vân nhìn Nguyên Hải đã tỉnh lại, thu Phật châu về, quấn quanh ở cổ tay, cười nhạt: "Đại sư, ngài đã bình yên vô sự."
"Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương." Nguyên Hải đan hai tay lại, lúc bước xuống giường liền trực tiếp quỳ gối.
"Đại sư, không nên!" Mộc Thủy Vân hoảng sợ, liền vội vàng đỡ hắn dậy, căn bản không cho hắn có cơ hội quỳ xuống, nàng luôn luôn kính trọng đệ tử Phật gia thì sao có thể tiếp thu việc hành lễ lớn như vậy của hắn, cứu hắn, cũng chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi.
Cửa truyền đến tiếng vang, đám người Yến Hà lần lượt tiến vào, lúc nãy kim tôn khí phát tán, tất cả mọi người đều cực kỳ sợ hãi, ngay cả Thanh Phong cùng Thượng Quan Ngân cũng không thể khống chế, thế nhưng cô gái này lại có thể khống chế toàn cục, hình ảnh trước mắt cũng suýt nữa khiến mọi người kinh sợ mù lòa.
Nguyên Hải đại sư muốn quỳ xuống trước mặt Mộc cô nương? Đây là tình huống gì hả? Tim của các chưởng môn cũng sắp nhảy ra ngoài .
Yến Hà đầu tiên đem tầm nhìn đặt trên người Mộc Thủy Vân, sau khi xác định nàng không bị gì, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng có nửa điểm bất trắc, nhi tử phỏng chừng sẽ hận hắn cả đời mất, ánh mắt ái mộ cùng lo lắng rõ ràng như