Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Đột nhiên, quang hoa tím nhạt bốc lên, giống một ngọn lửa sáng chậm rãi bồng bềnh trước người Diệp Cổ, hắn mở ra bàn tay, nâng đỡ luồng tử quang tinh xảo kia, mím môi cười nói: "Khí tức của Tuyết Phong cô nương bắn ra bốn phía khiến người ta lạnh lẽo, nhưng bổn vương cũng không thể rơi lại đằng sau."
"Ta sớm nên nghĩ đến, người độ kiếp đêm đó là ngươi." Tuyết Phong nheo hai mắt, nàng vẫn lười biếng dựa vào ghế, khí tức thuận thế tăng vọt, tử quang cường hãn giống như lửa cháy, xông thẳng lên trần nhà, ánh mắt yêu mị sau mặt nạ hiện ra ánh đỏ như máu, như ẩn như hiện, chợt lóe lên rồi biến mất, động một cái liền bùng nổ.
"Dừng lại cho ta!" Một tiếng quát thanh nhuận vang lên đánh gãy trận giao chiến chuẩn bị bắt đầu.
Tuyết Phong và Diệp Cổ song song thu tử tiên khí vào đan điền, gian phòng yên lặng lại.
"Hai người các ngươi không thấy sự tồn tại của ta? Lần đầu gặp mặt đã muốn động thủ, đều không để ý đến cảm thụ của ta?" Mộc Thủy Vân híp mắt, nhưng trong lòng rất khiếp sợ, thật không nghĩ tới Diệp Cổ sẽ đánh nhau với Tuyết Phong, hơn nữa, hắn đã thăng tiên, đây là chuyện khi nào? Lẽ nào là đêm mưa xối xả đó sao? Một đời vương giả tựu đi lên con đường thành tiên.
Nàng đột nhiên có cảm giác cấp bách, trơ mắt nhìn người khác thành tiên, còn mình lại thủy chung đứng một chỗ, tu vi đã ở tôn cấp một thời gian dài, nàng phải nhanh chóng đột phá, chờ hành trình đến hoàng lăng chấm dứt, nàng sẽ lập tức đến Dược Tiên Cốc, sau khi tụ tập tất cả Linh châu, nàng muốn bế quan tu luyện, nhất định phải đột phá tiên cấp, mới có thể có tư bản xông vào Thanh Vũ Lâu, lấy được viên Linh châu cuối cùng.
Tuyết Phong đưa tay ôm Mộc Thủy Vân vào trong ngực, mỉm cười nói: "Sao ta lại không để ý đến cảm thụ của nàng chứ, được rồi, lúc nãy ta nhất thời kích động, đừng nóng giận mà."
Mộc Thủy Vân vỗ một cái vào vai nàng, nói: "Lần sau không được viện cớ đó nữa."
Hai người thân mật nị cùng một chỗ, lửa giận dâng lên trong lòng Diệp Cổ, hắn thậm chí hoài nghi Thủy Vân và Tuyết Phong rốt cuộc có quan hệ gì, là tỷ muội thân mật? Nhấc mày nhìn lên sắc trời ngoài cửa, bất tri bất giác đã đến hoàng hôn, quay đầu, nói nhỏ: "Thủy Vân, bổn vương đi sắp xếp công việc buổi chiều trước. Một hồi các ngươi có thể đến thiện thính dùng bữa tối, chờ tin tức của ta là có thể hành động."
"Được." Mộc Thủy Vân cười nhạt gật đầu, nhìn bóng lưng đang rời đi của Diệp Cổ, cuối cùng thở hắt ra.
Tuyết Phong vén tóc trên gò má nàng, xoay đầu nàng lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong suốt, không vui nói: "Xem bóng lưng của hắn đến mức nhập thần, đừng nói với ta là nàng đã động tâm."
Mộc Thủy Vân cười yếu ớt tiến lên, khuôn mặt của hai người gần trong gang tấc, mỗi một hô hấp đều có thể cảm thụ được khí tức của đối phương, chậm rãi nói: "Nàng thật thích ăn giấm, bất luận là Chu Vũ Nhi, Tử Vân Trúc, bây giờ là Diệp Cổ, nàng thật sự là một bình giấm chua."
"Bình giấm chua thì lại làm sao, còn không phải là vì nàng quá chiêu phong sao? Ta phải thời thời khắc khắc nhìn nàng, mới có thể không để cho người khác có cơ hội lợi dụng. Nói một chút, trước sau nàng tổng cộng trêu chọc bao nhiêu người hả. Chu Vũ Nhi và Yến Dương Thiên thì không cần phải nói, Tư Đồ Liên Thành và Diệp Cổ quyết định sẽ không buông tay. Phỏng chừng Nguyên Hải của Kinh Luân Tự đều bị nàng mê hoặc, làm phu quân của nàng, ta thật sự mệt mỏi." Tuyết Phong nắm eo của nàng để cơ thể hai người càng chặt chẽ thiếp lại cùng nhau, cảm thụ đường cong duyên dáng cùng nhiệt độ cơ thể của nàng.
Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, ánh mắt yêu mị ở trước mắt lúc nào cũng lập loè mị vận câu người, tròng mắt thu ba sóng ngầm kia thật sự mê hoặc trái tim nàng, đan điền đột nhiên chấn động, luồng nhiệt khí mãnh liệt bộc phát, cực nhanh khuếch tán toàn thân, xâm nhập vào kinh mạch, giống như một luồng liệt diễm tà tứ xông thẳng lên đầu óc, tập quyển toàn bộ tâm tư, hắc đồng trong suốt dần bị huyết sắc nhuộm đẫm, khuếch tán ra cả mắt, yêu dị mà hoa mỹ.
Đôi huyết mâu quá mức yêu dị tà tứ, Tuyết Phong mê muội, định tiến lên hôn môi Mộc Thủy Vân thì lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra, trong lòng nhảy dựng, vội la lên: "Thủy Vân..."
Mộc Thủy Vân hô một cái, miễn cưỡng bình phục đoàn nhiệt diễm lẩn trốn di chuyển không ngừng trong cơ thể, bên môi xả ra nụ cười mỉm: "Hoàng hôn đã qua, chúng ta nên dùng cơm."
Tuyết Phong nhíu mày nói: "Vì sao nàng luôn ẩn núp ta?"
Khí tức xung quanh giảm xuống mơ hồ lộ ra một tia giá lạnh, Mộc Thủy Vân cả kinh, thân thể đơn bạc vô ý đối kháng hơi lạnh tập kích, ý niệm vừa chuyển sương khí bồng bềnh tan thành mây khói.
"Ta dùng cơm với nàng." Tuyết Phong than nhẹ một tiếng, lôi kéo Mộc Thủy Vân ra cửa.
Tỳ nữ Tiểu Lan đang giữ cửa lập tức hành lễ, làm tư thế xin mời: "Bữa tối đã được chuẩn bị xong, xin mời hai vị cô nương đến thiện thính dùng bữa."
Lướt qua cách ăn mặc của Tiểu Lan, áo lam thêu hoa sen cho người ta cảm giác mát mẻ thư nhuận, dung nhan thanh tú thiên nhiên sạch sẽ.
Mộc Thủy Vân hơi động, lãnh đạm nói: "Tướng mạo tiểu cô nương đúng là thanh tú vô cùng, Kính vương hảo có phúc."
"Cô nương nói giỡn, có thể vào vương phủ hầu hạ Vương gia, nô tỳ mới là kẻ có phúc." Tiểu Lan cúi đầu phục tùng, giọng nói lộ ra một tia vui mừng nhỏ bé.
Mấy ngày trước, Kính Vương Phủ thay đổi một nhóm hầu gái, nàng được Đại tổng quản nhìn trúng mới may mắn được lưu lại hầu hạ, lần đầu nhìn thấy Vương gia là ngày hôm trước, khi cẩm tú tỏa ra, Vương gia cầm một bức tranh, mê ly nhìn, nàng liền trốn phía sau núi giả lén lút nhìn hắn, thật không nghĩ tới Vương gia trẻ tuổi như vậy, hơn nữa anh tuấn tiêu sái, lười nhác không câu nệ, chỉ nhìn một cái, mà mặt nàng đã đỏ, rất tò mò sao Vương gia phong thần tuấn lãng lại xuất thần nhìn chằm chằm vào bức họa kia, lẽ nào cảnh sắc bên trong bức hoạ hấp dẫn người như