Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
"Ồ? Vậy lúc trước nàng ăn cái gì?" Mộc Thủy Vân hiếu kỳ hỏi.
Tuyết Phong liếc nàng, nhất thời thật sự không biết nên nói như thế nào, suy ngẫm trong chốc lát, liền cười nói: "Lúc trước chỉ uống trà."
"Uống trà? Uống trà là có thể no sao? Phong nhi, nàng cần phải nâng cao khả năng biện hộ lý do." Mộc Thủy Vân híp mắt nhìn ánh mắt nàng, đưa tay xoa gò má nhẵn nhụi hoàn mỹ, nhẹ giọng nói: "Tuy rằng tiên cấp không cần ăn cái gì, nhưng theo ta thấy, nàng cũng không phải không muốn ăn mà là không thể ăn. Có phải có ẩn tình gì không?"
"Làm gì có ẩn tình nào, chỉ là không muốn ăn thôi." Tuyết Phong cười quyến rũ.
"Không cần lừa gạt ta, khuôn mặt này của nàng quá mức yêu dị, nhưng ta vẫn có thể cầm cự được. Ngày hôm nay nàng không nói, đừng nghĩ ta sẽ bỏ qua." Khi Mộc Thủy Vân để ý tới chuyện gì đó thì nhất định phải bào căn vấn để, Tuyết Phong có chuyện gạt nàng.
Tuyết Phong thu hồi mị vận, trở về thái độ bình tĩnh, ánh mắt chớp động sáng bóng, tựa như xuyên thấu qua không gian nhìn về chốn xa xăm: "Ta nói ta chỉ uống trà, cũng không phải gạt nàng. Nàng nghe qua trà Mộng Hồn chưa?"
"Trà Mộng Hồn." Ánh mắt Mộc Thủy Vân thâm thúy, cánh tay đang ôm eo Tuyết Phong siết chặt, nghiêm túc hỏi: "Đó là loại trà gì?"
Môi Tuyết Phong nổi lên tự giễu, lời nói không khác một cây búa lớn đập vào đầu Mộc Thủy Vân: "Là một loại trà dùng hồn huyết để luyện ra."
Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, con ngươi đột nhiên nổi lên hơi nước, trà Mộng Hồn chính là huyết dịch, thật sự không thể tưởng tượng là Tuyết Phong lúc trước đã trải qua ngày tháng gì, trong nháy mắt đó, lòng nàng đau, nhẹ giọng nói: "Thì ra là như vậy."
Tuyết Phong dùng lòng bàn tay lau khóe mắt ướt át của nàng, ôn nhu nói: "Nàng hiểu là được rồi. Hãy mau ăn đi."
"Ta ăn no rồi. Chúng ta đi về nghỉ một hồi, chờ tin tức của Kính vương là có thể hành động." Mộc Thủy Vân gắn mặt nạ lên mặt Tuyết Phong, sau đó lôi kéo nàng đi ra ngoài.
Tiểu Lan ngồi ở băng đá cách đó không xa, thấy hai người đi ra, liền lập tức tiến lại thi lễ: "Hai vị cô nương muốn về phòng nghỉ ngơi sao, xin mời theo nô tỳ."
Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Lan, hai người trở về phòng.
Hào quang tối tăm giống như tĩnh hải lưu động, nhàn nhạt bồng bềnh ở chân trời, úy lam như thác nước trút xuống, để lại cho thế nhân một vệt phỉ trắc niên hoa.
Mộc Thủy Vân tựa vào cửa sổ, nhìn thiên quang lờ mờ ở phương xa, đáy lòng có chút thất vọng.
Tuyết Phong một tay chống đầu, tư thái miễn cưỡng nằm nghiêng ở trên giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc trước ngực, dây buộc ngang hông vô tình phân tán rơi xuống, áo bào mềm mại thuận thế trượt theo, lộ ra da thịt trắng tuyết, nàng sâu sắc nhìn dáng người tao nhã đứng bên cạnh cửa sổ, vì sao bóng lưng này khiến cho nàng cảm thấy được sự cô đơn?
Mặt nạ tiêu ẩn, bị vứt bỏ ở trên bàn, không người hỏi thăm.
Giờ khắc này chỉ có hai người bọn họ, Tuyết Phong tự nhiên sẽ bỏ vật dư thừa đi, ở trước mặt Mộc Thủy Vân, nàng đã sớm thẳng thắn, động tình, nhưng không thể thân cận.
Tuyết Phong có chút nhịn không được, mấy ngày này đã đủ dằn vặt, chi sơ thường tình. Lúc trước, nàng đối với phương diện này nửa điểm hứng thú cũng không có, nhưng từ khi có được Thủy Vân, nàng liền nhớ kỹ cảm giác thực cốt tiêu hồn kia, chốc lát đều không muốn cùng Thủy Vân chia lìa, làm sao chịu được sự lãnh đạm như vậy, nàng khẽ gọi một tiếng: "Thủy Vân."
Mộc Thủy Vân ngẩn ra, xoay người sang chỗ khác nhưng trong lòng rất chấn động, trong yên tĩnh có thể nghe được tiếng tim đập hỗn loạn của mình, tiết tấu gấp gáp căng thẳng, trì tĩnh không gợn sóng xuân thủy chỉ vì hình dáng tươi đẹp trên giường mà dập dờn gợn sóng, động tình.
Tóc bạc hoa lệ tán loạn, phủ kín giường, yêu nghiệt kia lấy một tư thế cực kỳ xinh đẹp nhu mị nằm nghiêng trên giường, ánh mắt thâm thúy phảng phất một tầng mị vận mông lung, khe hở nheo lại gợi cảm liêu người như thanh hành nhu chỉ nhẹ nhàng uốn lượn, xinh đẹp như sứ giả câu hồn, triệt để câu đi hồn phách của Mộc Thủy Vân.
Hai chân dường như không khống chế được, hai bước liền đến giường, Mộc Thủy Vân tỉnh táo lại, nhưng sớm bị đôi cánh tay ôn nhu giam cầm, người đã ngã vào lòng của Tuyết Phong, khí tức lưu hương mơ hồ lay động tâm nàng: "Phong nhi..."
"Suỵt..." Tuyết Phong đặt tay lên môi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi ướt át no đủ, cảm giác thân thể Mộc Thủy Vân run lên, ngón tay không ngừng vuốt ve kia lập tức bị nàng nắm chặt.
Mộc Thủy Vân nắm thật chặt cái tay này, tốc độ nhu động kia suýt nữa làm cho nàng muốn ngừng cũng không được, sự tình đêm đó mọi lúc đều đang nhắc nhở nàng, không thể gần gũi Tuyết Phong, nhưng yêu tinh trước mắt sẽ bỏ qua cho nàng sao?
Tuyết Phong nhìn ra được tâm tư của nàng, mị nhãn nhắm lại, chậm rãi nói: "Đã ăn thanh tố nhiều ngày, đêm nay có phải nên nếm thử món mặn không?"
Mộc Thủy Vân than khẽ, sao không muốn thân cận Tuyết Phong, nhưng nàng sợ không khống chế được cỗ nhiệt khí trong cơ thể, tinh tâm Luyện Ngục Hỏa và oán lực Huyết Phật châu, hai thứ hội tụ, nàng thật sự sợ sẽ lại làm Tuyết Phong bị thương, bất đắc dĩ nói: "Ta sợ nàng sẽ bị tổn thương."
"Nàng rốt cuộc chịu nói thật, bởi vì chuyện ngày đó đúng không? Nàng đem áy náy không nên có đặt lên trước rồi cam lòng lạnh nhạt ta." Tuyết Phong nhẹ nhàng nâng cằm Mộc Thủy Vân lên, ma sát sự mềm nhẵn, cảm thụ sự nhẵn nhụi của nàng.
Thấy Mộc Thủy Vân ngậm miệng không nói, kỳ thật thì biểu hiện đã ngầm thừa nhận, Tuyết Phong nói: "Chỉ cần là nàng, bất luận như thế nào, ta đều không để ý."
"Ta quan tâm, ta quan tâm cảm thụ của nàng, ta đau lòng thay nàng, cho tới nay nàng đã chịu đựng quá nhiều đau khổ, ta không thể dùng sự ích kỷ của mình đi thương tổn nàng. Phong nhi, nàng tạm thời nhẫn nại mấy ngày, chờ ta tập hợp đủ bảy viên Linh châu, liền giải trừ nỗi thống