Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Kiếm ảnh sặc sỡ, không biết qua bao lâu, Mộc Thủy Vân đầu đầy mồ hôi, đan điền hư không, quá trình tìm kiếm tiêu hao lượng lớn chân khí, mặt trời đã ngã về Tây, tâm nguyên bản bình tĩnh vào đúng lúc này trở nên bàng hoàng, lại ngóng nhìn vầng thái dương, nàng mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, tựa hồ hôm nay trôi qua quá nhanh, kiếm khí có vẻ ba động một chút.
Mộc Thủy Vân tập trung nhìn núi kiếm phía dưới, chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua vô số kiếm ảnh, bóng chồng lên nhau triệt để mê hoặc tâm tư của nàng, đầy mắt sắc vàng óng ánh, mà trên núi mấy vạn thanh kiếm dưới sự chiếu rọi của mặt trời, trong nháy mắt bay lên, mũi kiếm uy nghiêm đáng sợ, từ bốn phương tám hướng phóng tới.
Mộc Thủy Vân hoảng sợ lập tức phi thân né tránh thế nhưng tốc độ của những thanh kiếm này quá nhanh, tiếng gió tràn ngập bên tai, kim kiếm lấp loé, vèo một tiếng, lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua gò má, mùi máu tản ra trong gió, đau đớn trong nháy mắt tập quyển đầu óc, trong mắt nổi lên một tia vận ý sâu sắc.
Sờ sờ lỗ hổng trên mặt, cảm giác đau đớn xung kích tâm tư, Mộc Thủy Vân nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra nhưng không hề ôn hòa, mà tràn ngập một loại ánh sáng khát máu, đáy mắt lấp loé hồng mang, so với màu đỏ của Huyết Phật châu càng đậm đặc hơn, nhìn vạn đạo phi kiếm cấp tốc xoắn tới, nàng cười, thân thể xoay tròn xông thẳng lên không trung!
Vạn đạo phi kiếm ngưng tụ tại hạ phương, giống như cột sáng dẻo dai, nghiêng nghiêng uốn lượn, đuổi sát bóng hình duyên dáng kia.
Mộc Thủy Vân nheo hai mắt lại, ánh vàng nhiếp thả, phi hành cực nhanh, một đoàn ánh vàng mãnh liệt ngưng tụ trong tay, từ từ kéo dài, hình thành một thanh kiếm, nếu không tìm được Hồn Nghiệp Kiếm, nàng tự mình ngưng tụ nó!
Hàng loạt cơn gió hội tụ trên không trung tạo thành một con Kim Long, Mộc Thủy Vân giật mình, kiếm trong tay không có kinh văn hỗ trợ, thiếu hào quang của Phật tổ, uy lực tự nhiên giảm mạnh, nhưng mà đối phó con rồng này, hừ, cũng thừa sức rồi.
Trên trời kiếm ảnh lượn lờ, Mộc Thủy Vân ưu nhã phi vũ, động tác nước chảy mây trôi, tiêu sái phiêu dật, mỗi một lần vung kiếm đều khiến không khí vặn vẹo theo, thân rồng khổng lồ che khuất toàn bộ bầu trời, hào quang tà dương nửa điểm đều không xuyên qua được, nơi này đã biến thành một mảnh thiên hạ lờ mờ.
Hống một tiếng! Một luồng long tức mang theo lực lượng nhiếp hồn phun ra từ miệng Kim Long, Mộc Thủy Vân rùng mình, khiếp sợ, đây không phải long tức, so với gió đao mưa kiếm còn mạnh mẽ hơn gấp trăm lần!
Chỉ thấy long tức phun ra từ miệng cự long căn bản không phải là khí thể, mà là dùng mấy vạn phi kiếm tạo thành một kiếm khí đỏ sắc bén, tuy rằng từ miệng rồng trực tiếp phun ra, nhưng thời điểm tiếp xúc với không khí, trong nháy mắt tách ra, hóa thành mấy chục kiếm khí, từ bốn phương tám hướng tập kích nhanh không gì sánh kịp, phá hồn cương phong cũng lạnh lẽo kinh tâm động phách!
Trên dưới phải trái đều bị kiếm khí ác liệt truy kích, Mộc Thủy Vân cảm thấy nàng đã lọt vào biển kim kiếm, khí tức mạnh mẽ xung quanh hệt như một ngọn núi lớn, áp nàng thở không nổi, sắc mặt ức đến đỏ lên, mồ hôi nhỏ xuống, tóc bị cương khí thổi bay tứ tán, nhưng ẩn ẩn một vẻ đẹp.
Đối mặt cơn gió ác liệt bốn phía kéo tới, Mộc Thủy Vân không chút nghĩ ngợi, đem một chút chân khí còn sót lại trong đan điền triệt để hút ra, rót vào kim kiếm trong tay, khuynh tẫn tất cả hướng con Kim Long diễu võ giương oai kia đâm tới.
Đáy mắt Kim Long hiện ra xem thường, vừa muốn hành động, thấy Mộc Thủy Vân kiên nghị đâm kiếm về hướng nó, mắt xoay một cái, vuốt rồng co lại, mấy vạn phi kiếm ở trong không trung lập tức bị vài cỗ khí lực vô hình dẫn dắt, nhanh chóng truy kích.
Phi kiếm lập loè, giống như cự luân xoay tròn kéo tới, sau lưng mãnh liệt đau đớn, tinh thần Mộc Thủy Vân rung chuyển, không khí xung quanh nhất thời bị máu bắn tung toé xâm nhiễm, quần áo sớm bị kiếm khí rạch nát, da thịt trắng nõn, máu tuôn như suối, hai mắt nàng đỏ lên, một chân đạp xuống, cả người xông lên chân trời, kiếm trong tay nhanh chóng hoành lược!
Một vệt sáng y như lôi đình xẹt qua giữa trời, Kim Long ngửa mặt hét dài một tiếng, trừng lớn hai mắt không thể tin nhìn Mộc Thủy Vân mắt đầy kiên nghị, thiên địa rung chuyển, ầm ầm nổ vang, phi kiếm kéo tới phía sau trong nháy mắt toàn bộ tiêu tan.
Thân thể Kim Long lần lượt tan rã, hóa thành từng đạo hào quang màu vàng quấn quanh kim kiếm trong tay Mộc Thủy Vân, nàng tỉ mỉ xem xét, ánh sáng đó không phải Phật quang nàng chờ đợi đã lâu sao?
Một hình rồng uy vũ lẳng lặng khắc vào chuôi kiếm và lưỡi kiếm, thân kiếm kim quang nhiếp thả, chân thật nắm kiếm trong tay, từng tia từng sợi tiên linh khí từ thân kiếm rót vào kinh mạch, cảm giác đau đớn sau lưng chậm lại, trong lòng nàng càng thêm kinh hỷ: "Không nghĩ tới Hồn Nghiệp Kiếm dựa vào chính mình sáng tạo ra, mà không phải tìm trong núi kiếm, thật sự là kinh ngạc đến cực điểm."
Tâm tư hơi đổi, chỉ thấy bầu trời tường vân bao phủ, một hào quang bảy màu giữa trời bắn xuống, đem Mộc Thủy Vân bao vây trong đó, Hồn Nghiệp Kiếm trong tay quấn quanh kim kinh trông cực kỳ thần thánh, kiếm chỉ thương thiên, đường nét màu vàng xuất hiện, thoả thích quấn quanh người nàng, mãi đến chín vòng, mới từ từ biến mất trong không khí.
Mộc Thủy Vân đột nhiên cảm thấy linh hồn có thêm một tia dẫn dắt, thời khắc ý nghĩ loé lên, Hồn Nghiệp Kiếm trong tay hơi rung động, lại giống như cùng linh hồn nàng tương khế, lẫn nhau chiếu rọi, tim nhảy dựng, nàng đã hoàn thành khế ước quy tắc, chân chính nắm giữ thanh kiếm này!
Ầm một tiếng! Hào quang thiên địa thay đổi, trong chốc lát lại khôi phục yên tĩnh.
Trăng sáng vằng vặc, sao đêm lóng lánh.
Giữa