Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
"Ta đi ra lần này không phải chỉ để thăm lại chốn cũ mà là còn có chuyện khẩn cấp muốn làm. Núi Tiêu Dao không có gì đáng giá để ngươi tìm kiếm, đi thẳng theo con đường ở phía trước, ngươi sẽ gặp phải một trận pháp, nó có thể mang ngươi đi ra ngoài núi. Ta biết ngươi là người tin Phật, cho nên mới đề cử ngươi đến Kinh Luân Tự, ngươi phải nắm chắc cơ hội này. Lần sau gặp mặt, ta hy vọng ngươi có thể có đột phá." Tử Vân Trúc nhìn xa xăm, tay áo vung nhẹ, vóc người đã nhảy tới phía chân trời, tìm được chỗ đó rất khó, nhưng tinh tú biến hóa rất nhanh, có chia lìa mới có được niềm vui khi gặp lại, tuy rằng thời khắc ở cùng Thủy Vân rất ngắn ngủi, nhưng lại vô cùng thưởng thức nàng, chờ mong lần sau gặp mặt.
Nghe nói núi Tước Tê phong quang vô hạn, hồ Tước Tê cũng rất trong suốt động lòng người. Hàng năm đều sẽ có du tử ở các nơi khác đến đây ngắm cảnh làm thơ, mà lần này là đại hội thư họa mỗi năm một lần.
Khí trời sáng sủa, trời trong nắng ấm, chim tước tự do tự tại bay lượn trên bầu trời, thúy trúc vòng quanh hai bên bờ sông, còn có hương thơm từ rừng trúc quanh quẩn chóp mũi.
Văn nhân mặc khách ở khắp nơi lũ lượt kéo đến. Trên bờ có một bãi đất trống cực lớn, dựng lan can, treo bức tranh lên, giấy và bút mực tất nhiên là đầy đủ.
Mà trên mặt hồ Tước Tê có rất nhiều thuyền bè, hoa lệ nhất thuộc về một chiếc thuyền rồng to lớn ở giữa hồ, hai bên đầu thuyền đều có hai tên hộ vệ áo đen đứng thẳng, vẻ mặt của bốn người lạnh như băng, thật sự làm thiếu đi không khí khi đi du hồ.
"Ồ, các ngươi nhìn chiếc thuyền hoa lệ cực lớn kia đi, tất nhiên là một kẻ giàu du hồ ngắm cảnh."
"Không phải, người có gia cảnh bình thường sẽ không ngồi được thuyền rồng, ngươi xem các gian phòng phía trên lầu đi, phỏng chừng có hơn hai mươi gian a, thật sự là rất khí phái."
Mọi người ngôn luận dồn dập, đều dùng vẻ mặt mơ ước nhìn chiếc thuyền rồng kia.
"Ta nói, rốt cuộc các ngươi có làm thơ không? Nhìn chằm chằm thuyền rồng của người ta làm gì?"
Cách đó không xa có hai nữ tử áo trắng eo đeo bội kiếm, tóc dài rối tung, có mùi vị tiên phong đạo cốt, lời vừa nãy dĩ nhiên là từ nữ tử có vẻ rất kiều diễm trong hai người.
Các công tử trong nháy mắt đã di chuyển ánh mắt, nhưng ở giây tiếp theo, lại trợn to mắt, khí chất của hai nử tử này rất đặc biệt, một thân đạo khí tản ra, khiến bọn họ từ kinh ngạc dần dần bình tĩnh lại, phảng phất nếu nhìn các nàng, tự nhiên sẽ tĩnh tâm, thật sự khiến bọn họ ngạc nhiên.
"Hai vị cô nương đi ngang qua nơi đây à? Vẫn là cố ý tới đây du hồ ngắm cảnh?" Một thanh niên tuấn lãng mở ra chiết phiến, khá tiêu sái phẩy phẩy, ánh mắt nhìn thuyền rồng hoa lệ giữa hồ, đáy mắt xẹt qua một tia ước ao, có tiền chính là tốt a, cuộc sống có thể dễ dàng hưởng thụ, những văn nhân như bọn họ tuy rằng coi tiền tài như vật ngoài thân, nhưng ước ao xuất phát từ nội tâm thủy chung đè xuống không được.
Hai nữ tử liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt nữ tử kiều tiểu hơi đổi, khẽ cười nói: "Tất nhiên là đi ngang qua, chúng ta không có hứng thú du hồ. Chỉ là thấy các ngươi làm một cái đại hộ thư họa khổng lồ, nhưng lại đang nghiên cứu thuyền rồng của người ta. Ta xem a, các ngươi không bằng lấy chiếc thuyền rồng này làm đề, sáng tác một bài thơ đi."
"Ồ? Ý kiến của cô nương rất thú vị." Một nam tử mặc áo xanh nhắm hai mắt, vỗ chiết phiến một cái, cười nói: "Gió thổi vi vu chim không hót, nước lên khinh nhu ánh ảnh thuyền."
"Mặt hồ ngỡ trong suốt vô tận, chiếu rọi thấy bên bờ giai nhân." Thanh niên trước đó lắc cây quạt kiêu căng nở nụ cười, nhưng không nhìn thấy sắc mặt của hai nữ tử đã sớm trầm xuống.
Bảo bọn họ làm thơ, cái này là thứ linh tinh gì, như vầy cũng gọi là văn nhân mặc khách? Quả thật là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa!
Nữ tử kiều tiểu tức giận muốn nâng kiếm tiến lên, lại bị nữ tử lạnh lùng ngăn trở, sẵng giọng nói: "Không nên hồ nháo, ngươi đã quên là chúng ta còn phải lên đường sao, không cho trương dương!"
Hoa Tú càng thêm tức giận, trợn mắt nói: "Thất sư tỷ, vì sao tỷ vẫn luôn ẩn nhẫn, những văn nhân bụng đầy kinh luân này, bảo bọn họ làm thơ, bọn họ lại kéo lên người chúng ta, rõ ràng là trêu đùa chúng ta a!"
"Lời ấy của cô nương sai rồi, chúng ta chỉ là ứng cảnh làm thơ mà thôi. Nói gì thì cũng là cô nương muốn chúng ta làm thơ, vì sao bây giờ lại nói là đùa giỡn a?" Thanh niên khẽ mỉm cười, tròng mắt hiện ra sự cân nhắc, lại nhấc bút vẽ tranh, phác hoạ chính là chiếc thuyền rồng hoa lệ ở giữa hồ.
Hoa Tú thấy cảnh này không khỏi trào phúng: "Nguyên lai ngươi còn hâm mộ người ta có thể cưỡi thuyền rồng, thật sự là rất xấu hổ a. Văn nhân thì phải có khí tiết của văn nhân, hiện nay vừa nhìn, khí tiết này từ lâu hóa thành khí tiễn, làm thơ hay không cũng không trọng yếu nữa."
"Ngươi, ngươi xú nha đầu này!" Mọi người thấy nữ tử kia hùng hổ nói vậy, trong nháy mắt đã tụ tập lại đây.
Thanh niên không vui vẻ, nữ tử này tuổi không lớn lắm, nhưng ngữ khí châm chọc không sai, hừ, đừng tưởng rằng cầm kiếm thì ngon, nơi này có hơn trăm người, hắn cũng không tin không thể thu thập được hai xú nha đầu!
Hai mắt Hoa Ngưng híp lại, thấy mọi người nhất trí chầm chậm áp sát, Hoa Tú xem thường nở nụ cười, ầm một tiếng, bội kiếm từ lâu đã ra khỏi vỏ, lẳng lặng chỉa vào tên thanh niên dẫn đầu: "Nếu các ngươi tiến lên một bước nữa, có tin ta sẽ cho mấy bức tranh trên lan can dính đầy máu không?"
"Xú nha đầu, ngươi thật sự là đủ phách lối. Khi dễ chúng ta tay trói gà không chặt sao? Nam nhân, khí lực dù sao cũng hơn nữ nhân!" Thanh niên không nói hai lời, vén tay áo lên rồi xông tới.
Rầm một tiếng. "Ai da! Đau chết ta rồi." Thanh niên ôm cái mông, mặt tức giận nhìn chằm chằm nữ tử kiều tiểu kia, còn chưa thấy nàng xuất kiếm thì bụng đã bị trúng một cước, nha đầu này, quả thật