Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Những người trên thuyền lập tức sợ hãi, bọn họ đều là con cháu của quan lại, căn bản không đem theo người ra ngoài du ngoạn. Khi thấy kiếm trong tay bọn người che mặt mặc áo đen giơ lên, một tầng lưu quang bắn đến, đa số mọi người hoảng sợ kêu lên trước khi đi vào vực sâu của cái chết!
"Vừa rồi là tại hạ không đúng mực, thỉnh Vương gia chớ trách. Lâu chủ nhiều lần thỉnh Vương gia tới để nghị sự, Vương gia đều tìm lý do từ chối, sợ rằng lần này, ngài nhất định phải đi theo tại hạ một chuyến." Tiếng nói của Vũ Thần vừa dứt, hai luồng sáng cường liệt xuất hiện, oanh một tiếng, hai hàng hộ vệ đang giãy giụa trước mặt đều bị đẩy xuống sông, không còn lực chống cự lại nữa.
Nhất thời hồ nước mỹ lệ bị máu tươi nhuốm đỏ. Nháy mắt mùi tanh của máu tràn ngập trong không khí, tất cả thuyền bè cũng bị nhuốm máu, mấy hắc y nhân tụ tập lại cùng nhau, liếc về chiếc thuyền nhỏ không hề bị hao tổn gì ở cách đó không xa, ánh mắt âm trầm, sau lại cùng nhau giơ kiếm tấn công chiếc thuyền nhỏ kia.
Lưỡi kiếm sắc bén theo gió gào thét, nhắm ngay khoang thuyền giản lược, mấy người này căn bản không cần phải suy nghĩ, chỉ cần kiếm khí xuyên qua, mặc kệ người ở bên trong có nhìn thấy điều không nên nhìn hay không, đều phải chết dưới kiếm của bọn họ.
Nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người, khi bọn họ cùng nhau đến gần thân thuyền, lại bị một cỗ lực đạo cường liệt phản kích, oanh một tiếng, bọn họ trợn to mắt, biến mất ở phía chân trời!
Vũ Thần thấy vậy liền giật mình, thuyền nhỏ này có phải cất giấu cái gì quỷ dị không? Hai mắt co lai6, dáng người cực nhanh bay đến chiếc thuyền nhỏ an tĩnh kia, khí lực trong tay đâm thẳng tới!
Bởi vì chân khí rất mãnh liệt, coi như người trên chiếc thuyền này có thể chống cự, thì chiếc thuyền nhỏ này cũng sẽ biến thành vật hy sinh khi hai người giao phong.
Oanh một tiếng! Chiếc thuyền chia năm xẻ bảy, một thân ảnh lam nhạt đã bay lên không, mũi giày tuyết trắng điểm nhẹ trên mặt hồ, từng đạo sóng gợn khuếch tán ra, hình dáng nàng giống như linh yến, khi nam tử giật mình, nàng đã vững vàng rơi xuống thuyền rồng.
"Thật là, ta chỉ muốn thanh tịnh trong chốc lát cũng không được. Hồ Tước Tê này quả thật là tuyệt không thể tả, nhưng bởi vì các ngươi đến mà nhã tĩnh của nó đã bị phá hủy rồi, nơi nơi đều là mùi máu tanh, thật đáng tiếc." Hai cánh tay Mộc Thủy Vân bắt chéo ở ngực, tư thái thản nhiên đứng ở mũi thuyền, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt lửa nóng nhìn đến, nàng không nói gì, môi vẫn khẽ nhếch.
Không khí ba động, Vũ Thần âm trầm đứng đối diện Mộc Thủy Vân, đôi mắt dùng sức nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt kia hận không thể trạc mấy cái lỗ trên người nàng, rồi mới bằng lòng bỏ qua!
"Ngươi là ai? Cư nhiên can đảm chống đối Thanh Vũ Lâu, ta thấy ngươi chán sống rồi!" Vũ Thần quan sát nàng hoàn tất, trong ánh mắt ẩn chứa sự kinh diễm, thế nhưng khẩu khí vẫn cuồng vọng như cũ.
"Ta vốn chỉ là một du khách mà thôi, là Thanh Vũ Lâu các ngươi gây sự trước. Giết nhiều người như vậy, là đang tích lũy nghiệp chướng." Mộc Thủy Vân không muốn nói nhảm với hắn, cả người xoay tròn, chuẩn bị bay đi.
Vũ Thần sao có thể cho nàng bình yên rời đi, vung tay lên, còn dư lại mười thuộc hạ lập tức tiến lên, vừa rồi bọn họ đã thấy được, nữ tử này bất quá chỉ là thánh cấp đỉnh cao mà thôi, Vũ đại nhân chỉ là thỉnh thoảng thất thủ, lần này, nhất định phải giết nàng!
Tất cả hộ vệ trên thuyền rồng đều tụ tập ở khoang trước, không có lệnh của Vương gia, bọn họ sẽ không xuất thủ, mà phía sau chiếc rèm vàng kim kia, hai mắt nam tử nghiền ngẫm, đem dáng người của Mộc Thủy Vân cùng ánh mắt vận ý của nàng nhìn rõ, bên môi nhẹ cười, ngón tay mang theo ngọc ban chỉ nhẹ nhàng nâng chén rượu, hương khí của rượu tràn ngập khoang thuyền nhỏ, từ gió nhè nhẹ thổi, mùi thơm nhàn nhạt bay ra ngoài.
Cảm nhận được lệ phong từ bốn phía đánh tới, mũi chân của Mộc Thủy Vân điểm nhẹ trong không khí, hình dáng lộn nhào, tư thế không ngừng biến hóa né tránh kiếm chiêu. Hai mắt Vũ Thần hung ác, nhân lúc hỗn loạn muốn cướp đoạt tiên cơ, ngón tay uốn lượn, một đoàn sáng xanh trong tay dài ra, đường viền ưu mỹ đến cực điểm, đúng là một thanh kiếm hoa lệ.
Ngay khi thân kiếm ngưng tụ lại, bầu trời sấm đánh sạ tác, lôi điện cùng Băng Lam Kiếm hòa vào nhau, băng sương màu lam tựa như khí thể cuốn quanh trường kiếm, Vũ Thần híp mắt, trong nháy mắt đã bay lên, cánh tay khẽ động, đánh ra Băng Lôi Kiếm!
Cảm giác hơi sương xẹt qua gò mà, sợi tóc phiêu đãng bị kiếm khí sắc bén cắt đứt, tròng mắt Mộc Thủy Vân co rút, lúc thân thể cuốn lại, một đoàn sáng vàng sậm bắn ra, kiếm khí lưu chuyển, bọn hắc y nhân đang vây công đều trợn to con mắt, té ngược ra sau, bùm vài tiếng, hoàn toàn cùng mấy con cá trong hồ làm bạn.
Vũ Thần cũng bị lực đạo mạnh mẽ này đánh bay thật xa, hai chân đạp trên không, miễn cưỡng ổn định cơ thể, trừng mắt giật mình nhìn đồ vật trong tay nữ tử kia.
Đây là một thanh kiếm vàng sẫm cực kỳ hoa lệ, một chuỗi kinh văn thần thánh cổ xưa vẫn di động quanh thân kiếm, tóc của nữ tử bay tán loạn, biểu tình đạm nhiên, nhưng từ ánh mắt thâm thúy của nàng, Vũ Thần nhìn ra được tuyệt thế trong suốt, bất khả tư nghị lẩm bẩm nói: "Kiếm này..."
Lôi điện trên bầu trời đã biến mất hầu như không còn, rõ ràng là uy lực của thanh kim kiếm tuyệt thế này có thể áp chế được lôi điện. Vũ Thần không thể không kinh sợ, thấy mặt mày nữ tử khinh thiêu, kinh văn xung quanh thân kiếm hệt như dây đằng, uyển chuyển đánh tới, kiếm khí cực mạnh xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Vũ Thần lập tức vận khởi tất cả thánh lực chống lại, vừa định xoay người bay đi, phía sau lưng đột nhiên đau đớn, nháy mắt máu tươi văng ra, hắn gắng gượng chống đỡ, ra sức trốn thoát.
Mộc Thủy Vân híp hai mắt lại, Hồn Nghiệp Kiếm hóa thành không khí tiêu tan đi dưới ý niệm của nàng. Cả người đứng thẳng, mũi giày điểm nhẹ mặt nước, tựa như chim yến nhẹ nhàng bay đi.
Quá trình chiến đấu của hai phe sớm bị người nào đó thu hết vào mắt, nam tử trong khoang thuyền giơ