Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Kính Vương gia, không biết sự tình chúng ta từng ước định, ngươi vẫn còn nhớ không?" Mạc Vô Hoan lẳng lặng thưởng thức ngón tay của mình, lúc trước rõ ràng đã tu bổ nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
"Tự nhiên giữ lời, chỉ là bổn vương gần nhất bận bịu vì Hoàng huynh phân ưu, vì lẽ đó không rảnh bận tâm, chuyện này có thể nói sau. Đại hội lần này đã kết thúc, thắng bại đã phân, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào đây. Bổn vương cảm thấy, ngươi thật sự không nên tới nơi này." Diệp Cổ rất không tình nguyện cùng hắn đối lập, nhưng Mạc Vô Hoan hung hăng như vậy, căn bản không nằm trong dự liệu của hắn.
"Ai nói thắng bại đã phân? Người của bổn lâu còn chưa ra trận đây." Mạc Vô Hoan có vẻ như đã quên Vũ Thần chết rồi, âm thanh lười biếng nhàn tứ vô cùng.
Lời này vừa nói ra, một cô gái áo trắng tới giữa võ đài, con ngươi ôn nhu liếc nhìn Mộc Thủy Vân, khẽ cười nói: "Người của Thanh Vũ Lâu xưa nay sẽ không chịu thua, một hồi này, ta liền cùng cô nương lại định thắng thua."
Mộc Thủy Vân hai tay ôm ngực, nhàn nhạt nói: "Không cần thiết."
"Ngươi đây là ý gì?" Nữ tử nhíu mày, ngữ điệu rõ ràng không nhu vận.
"Bởi vì, các ngươi quá tẻ nhạt." Mộc Thủy Vân không nhìn nữ tử tức giận, trong chớp mắt vọt đến cách đó không xa, đem Giang Nam đang hôn mê nâng dậy, chưa để ý tới ánh mắt mọi người, muốn rời khỏi nơi đây.
"Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy!" Mạc Vô Hoan một bên xoa xoa móng tay một bên nhẹ nhàng vung tay lên, một chưởng phong vô hình theo không khí gợn sóng đánh thẳng sau lưng Mộc Thủy Vân, tốc độ nhanh không gì sánh kịp, nhiệt độ lại lạnh kinh hồn động phách!
Diệp Cổ âm trầm vung tay, kim tôn khí bất thiên bất ỷ đánh vào chưởng phong đang bay tới, nhưng giây tiếp theo bị sương khí thôn phệ, chưởng phong lạnh lẽo sắc bén càng như đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đánh thẳng đến Mộc Thủy Vân!
Mọi người giật nảy cả mình, Dương Vạn Lý càng là hãi hùng khiếp vía, lần này căn bản không kịp ra tay!
Mộc Thủy Vân tự cảm nhận được lạnh lẽo sương giá khí từ sau lưng, trên tay còn ôm một người, đối mặt tôn cấp đỉnh cao, ý niệm khóa chặt, trong phút chốc nàng không có chỗ nào để trốn, cảm giác từng tia từng sợi lạnh sương chi tức xâm nhập vào trong cốt tủy. Ước chừng một giây sau đó, chưởng phong sắc bén này liền muốn oanh kích trên người nàng, nàng dùng hết khí lực đem Giang Nam đẩy ra ngoài, muốn tự mình thầm chịu đựng, bên tai lại nghe được Diệp Cổ cùng Hoa Ngưng kinh ngạc thốt lên.
Ngay khi chưởng phong sắp sửa oanh kích ở trên người Mộc Thủy Vân, thì trên bầu trời xuất hiện dị biến, tảng lớn hoa đào hình thành một vệt sáng từ từ bay đến, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay tròn cấp tốc, cùng chưởng phong tàn nhẫn kia chống lại. Phịch một tiếng, lệ khí oanh kích đoàn cánh hoa, phần lớn sức mạnh bị vòng xoáy ở trung ương hấp thu hầu như không còn, cỗ sức mạnh còn lại nhanh chóng bị bắn ngược trở lại.
"Mẹ ơi, mau tránh!"
Mọi người lập tức cuống quýt chạy trốn, không được, tốt xấu gì thì cũng là sức mạnh tôn cấp đỉnh cao, cho dù ít ỏi cũng sẽ làm cho mông bọn họ nở hoa, Diệp Cổ trầm mặt cùng đám thuộc hạ nhanh chóng né tránh.
Dương Vạn Lý và Thanh Yên ánh mắt đều thâm thúy lên, một khắc trước Kính vương hộ giá, lần này lại có một cao thủ thần bí cứu tràng, cô gái này chẳng lẽ hấp dẫn người đến thế? Ai cũng muốn tranh nhau bảo vệ nàng!
Mộc Thủy Vân há hốc mồm, nhìn hoa đào xoay tròn rực rỡ màu sắc, tim không ngừng được cuồng loạn nhảy lên, bên môi nổi lên một vệt cười nhạt, là nàng, nhất định là nàng đến rồi.
Tâm tư hơi đổi, mọi người chỉ thấy trong trường kiệu bay ra một hoa ảnh, nhanh như chớp giật.
Mọi người kinh hãi, không nghĩ tới Lâu chủ Thanh Vũ Lâu tốc độ nhanh như vậy, mấy nghìn con mắt gắt gao tập trung nhìn bóng người trên bầu trời kia, muốn nhìn rõ tướng mạo Mạc Vô Hoan, nhưng khắc tiếp theo giật mình không thôi!
Mộc Thủy Vân cảm thụ phía trước bay tới lệ khí, thấy Mạc Vô Hoan tự mình ra tay đến đoạt mạng, nàng tự hỏi, nàng chỉ ngộ sát một hộ pháp mà thôi, hắn không đến nỗi dùng cặp mắt thâm độc kia trừng nàng đi. Nàng một bên lùi về sau một bên kinh ngạc, Lâu chủ đại nhân thật không hổ là thần bí đại ngôn giả, ngay cả ra ngoài cũng mang theo mặt nạ, thật sự là phục rồi!
"Xú nha đầu, đem Huyết Phật châu giao ra đây!" Phía sau mặt nạ làm bằng đồng xanh là một đôi mắt thâm độc lạnh như băng, dáng người Mạc Vô Hoan mờ ảo như khinh yến, không thèm chú ý hoa đào tràn ngập uy hiếp kia, lòng bàn tay từ lâu đã ngưng tụ băng sương u lam nhiếp hồn, không ngừng hướng Mộc Thủy Vân truy kích.
"Huyết Phật châu? Là món đồ gì?"
"Chẳng lẽ lại là một hy thế trân bảo hay sao?"
Mọi người nghị luận sôi nổi, Dương Vạn Lý và Thanh Yên hoàn toàn biến sắc, Huyết Phật châu? Chẳng lẽ là Cách Hồn Huyết Phật châu hội tụ mấy vạn âm hồn trong truyền thuyết sao? Mạc Vô Hoan tất nhiên không nói xạo, nhưng viễn cổ bảo bối này, làm sao sẽ ở trong tay của một cô gái?
"Mạc Vô Hoan! Ngươi dám động nàng, nghìn vạn binh mã của bổn vương nhất định phải san bằng Thanh Vũ Lâu!" Diệp Cổ lạnh lẽo xông lên.
Thật sự là trốn không được! Mộc Thủy Vân nhìn con ngươi thâm độc tới gần, cảm thụ sương tức lạnh lẽo gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy mình phảng phất lại trở về cầu Độ Tiên, loại lạnh lẽo thu hút cốt tủy này suýt nữa đông nứt đan điền của nàng.
Ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen xẹt qua giữa trời, tóc trắng bạc triển lộ ra, dáng người mờ ảo như tiên, dưới mặt nạ nửa tấm dung nhan quả thật mỹ kinh thiên động địa, môi mỏng đỏ sẫm nhếch lên độ cong mê hoặc, thời khắc mọi người thất thần đã đem Mộc Thủy Vân ôm vào trong ngực, tư thái bồng bềnh quả thật so với anh hùng cứu mỹ nhân còn muốn hào hiệp thung nhiên.
Mạc Vô Hoan hai mắt âm lệ, song chưởng thình lình xuất kích, hai đám lam hoả quỷ dị lập loè đột phá phiến hoa đào hướng về cô gái tóc bạc oanh