Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Xin lỗi, ngôn ngữ của ta có chút thất lễ, ngươi đừng để ý." Mộc Thủy Vân nhẹ giọng nói, đưa tay nắm tay nàng, cả kinh, tay nàng ấy làm bằng băng sao? Sao lại lạnh như thế, phảng phất như không cảm giác được nhiệt độ của huyết dịch, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
"Ta không phải người mưu mô." Tuyết Phong cảm giác trên tay ấm áp, tâm tư thay đổi, khóe môi hơi mím: "Nói chính sự, ta biết trên tay ngươi có hai viên Linh hồn nguyên châu, năm viên Linh châu khác địa phương phân bố rất rộng, mà ngươi giờ khắc này tu vi cũng nhất định phải tăng cao. Bằng không địa vực kế tiếp, ngươi rất khó xông qua."
"Là nơi nào?" Mộc Thủy Vân theo bản năng hỏi.
"Ẩn Tinh Vực." Tuyết Phong xoay mắt một cái, lẳng lặng nhìn về phương xa.
Mộc Thủy Vân dõi theo tầm mắt của nàng nhìn lại, hướng Đông Nam trên bầu trời đêm bồng bềnh mấy đám mây, mây đen kia cố định hình thái, giống như vĩnh viễn sẽ không tiêu tan.
"Chỗ đó chính là Ẩn Tinh Vực sao?" Mộc Thủy Vân hơi cả kinh, trong lòng có chút không thể tin tưởng, trên đại lục còn có một nơi như vậy, quái lạ đến cực điểm.
"Nơi đó không có người đặt chân, truyền thuyết trăm năm trước nói nơi đó là một nghĩa trang với diện tích khổng lồ, khắp nơi đều là cô hồn dã quỷ." Tuyết Phong nói đến đây, đột nhiên dừng lại, con ngươi thoáng cân nhắc, lẳng lặng nhìn vẻ mặt Mộc Thủy Vân, nhưng nàng thất vọng rồi, Mộc Thủy Vân căn bản không có ý nghĩ sợ sệt, cô gái này xác thực rất đặc biệt.
"Ngươi muốn từ trên mặt ta nhìn ra cái gì?" Mộc Thủy Vân cười nhạt, loại ánh mắt cân nhắc kia của Tuyết Phong, nàng cũng có thể đoán ra một hai, không phải muốn nhìn nàng thất thố sao, haha, nào có dễ dàng như vậy.
Tuyết Phong mỉm cười nói: "Ta cảm thấy ngươi lớn lên rất tốt, lần đầu tiên nhìn cho người ta cảm giác rất sạch sẽ, lần thứ hai là trong mỹ lệ lộ ra bình thản, lần thứ ba..."
"Ngươi hãy nói thẳng, ngươi tổng cộng nhìn ta bao nhiêu lần?" Mộc Thủy Vân cười nhạt đánh gãy Tuyết Phong, thời khắc này trong lòng nàng có một cảm giác, là nhàn nhạt sung sướng.
"Tính công khai, hay lén lút cũng tính luôn?" Tuyết Phong nhất thời làm Mộc Thủy Vân phá công.
"Ngươi lén lút nhìn trộm ta?" Mộc Thủy Vân trừng mắt không thể tin tưởng, trong lòng thầm than, mình đúng là không có bí mật, nữ nhân này vừa hiện ra liền nhìn nàng lõa thể, lần thứ hai trời tối người yên thì câu dẫn nàng đi ra ngoài. Nếu như là nam nhân cực phẩm còn khá hơn một chút, hẹn hò dưới trăng cũng không sai, có điều, đây là một nữ tử, vẫn là một mỹ nữ xuất trần tuyệt sắc gần ngay trước mắt, điều này làm cho nàng có chút không hiểu ra sao.
"Nói quá sự thật, dung mạo của ngươi tuy rằng đẹp, nhưng cũng không đến mức thiên tiên, ta cũng không có nhàm chán nhìn trộm ngươi." Tuyết Phong lạnh lùng, đáng giá nàng đi nhìn trộm, chỉ có một nữ nhân, huống hồ, coi như tương tư khó khăn, nàng cũng sẽ không làm loại sự tình mất thân phận kia.
"Ta chỉ đùa một chút thôi, vì sao ngươi lại trở lại dáng dấp này?" Mộc Thủy Vân hiếm khi nổi lên tâm tư đùa giỡn, lại hoàn toàn bị nàng bóp tắt, không khỏi nhẹ giọng nỉ non: "Nếu lạnh lùng như vậy, rất khó tìm đối tượng..."
"Ngươi nói cái gì?" Tuyết Phong nhìn chằm chằm mắt nàng, muốn tìm hiểu tâm ý ẩn trong lời nói của nàng.
Mộc Thủy Vân hơi run, than thở: "Ngươi không cảm thấy ngươi rất cô độc sao, kẻ cô độc, sẽ trở nên lạnh lùng. Đối với người và sự vật chung quanh, đều thờ ơ."
"Vì sao ta phải quan tâm, những người khác thì liên quan gì tới ta, ngươi nên nói ít mà làm nhiều. Nếu không, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là lạnh lùng chân chính." Trong đồng tử Tuyết Phong ý lạnh thoáng chậm lại, lãnh sương bốn phía cũng từ từ hạ thấp, thấy Mộc Thủy Vân bình thản, nhân tiện nói: "Người của Thanh Vũ Lâu phỏng chừng đã đi, một hồi ngươi trở lại Vạn Lý Sơn Trang, cần phải bắt được Phục Ma Phổ. Kiếm quyết bên trong nó, đối với ngươi có trợ giúp rất lớn, chờ kiếm quyết và kiếm thể hợp thành một, chính là thời gian ngươi đột phá tới tôn cảnh. Đến thời điểm đó, ngươi sẽ có tư bản đến Ẩn Tinh Vực nắm lấy Linh châu, có điều, ngươi phải cẩn thận người của Thanh Vũ Lâu, ta đi đây."
"Ngươi muốn đi đâu?" Mộc Thủy Vân đột nhiên hỏi.
"Ta tự có nơi đi." Tuyết Phong nhẹ nhàng vung tay lên, cánh hoa đào dưới thân hai người thoáng chốc khuếch tán ra, từ từ tiêu tan trong gió.
Thấy sắc mặt Mộc Thủy Vân dị dạng, Tuyết Phong không khỏi cười nói: "Làm sao, không nỡ để ta đi sao?"
"Tự nhiên không phải. Chỉ là không biết lúc nào lúc nào mới có thể gặp lại..." Mộc Thủy Vân hờ hững, không biết vì sao, trên thế giới này, chỉ có Tuyết Phong biết xuất thân của nàng mới làm cho nàng kích động muốn thân cận, đúng, hẳn là nguyên nhân này, chính là nguyên nhân này.
"Ta cũng không biết, ngươi làm chuyện của ngươi, ta đương nhiên phải làm chuyện của ta." Tuyết Phong phiền muộn, lẳng lặng nhìn đỉnh cao phía xa xa. Ba chữ "Thiên Huyền Môn" đối với nàng mà nói, xác thực rất lâu đời, trăm năm, e là hết thảy lúc trước, từ lâu cũng đã định.
Đột nhiên cảm thấy trái tim thật đau, kinh mạch toàn thân bắt đầu bành trướng, mày Tuyết Phong đông cứng, dung nhan dưới mặt nạ mơ hồ trắng xám, làm Mộc Thủy Vân một trận kinh tâm, mau mau đỡ lấy nàng, lại bị đẩy ra.
"Linh châu cấp bách, không nên để cho ta chờ quá lâu." Tuyết Phong nói xong câu này, hình bóng liền biến mất.
Mộc Thủy Vân trôi nổi trong trời đêm, tâm không ngừng lo lắng, xem sắc mặt Tuyết Phong, dáng vẻ giống như rất thống khổ, chẳng lẽ nàng ấy bị thương? Sao lại thế được, lúc nãy còn khỏe mạnh chuyện trò vui vẻ mà, sao lại đột nhiên sắc mặt trắng bệch đây?
Trong lòng nhảy dựng, chỉ có một khả năng, nàng bị trọng thương!
Mộc Thủy Vân lóe lên, rơi xuống trên một gò núi hơi thấp, nơi này nằm ngoài Vạn Lý Sơn Trang, dọc theo đường đi tâm tư bất định, luôn cảm thấy Tuyết Phong lúc gần đi, ánh mắt tràn ngập thống khổ, nàng ấy tột cùng là làm sao vậy?
Đêm