Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Công tử, ngươi muốn làm gì?" Nữ tử thất kinh giãy giụa, không ngờ lại bị nam tử ôm chặt hơn, hai tay hắn vẫn xoa xoa vòng eo của nàng, quả thật sắc tới cực điểm!
"Phốc, nơi này không phải thanh lâu, bổn công tử còn có thể làm gì nha. Ta chỉ muốn hàn huyên tán gẫu với nàng thôi, nàng đâu cần thẹn thùng như thế. Một hồi bổn công tử mang nàng hồi phủ, chúng ta nghiên cứu chuyện ấy một chút, ý nàng thế nào hả?" Nam tử thèm nhỏ dãi, đè nữ tử lên bàn, ngón tay nhẹ nhàng trảo quá cái chén, uống một nửa rượu trong chén rồi đưa tới bên môi nữ tử, làm ra dáng dấp muốn cường đút cho nàng uống!
"Ta không muốn... Công tử thả ta đi..." Nữ tử nghiêng đầu, tránh né chén rượu kia, bộ dạng yếu đuối mong manh làm cho nam tử càng thêm hưng phấn.
Khách quan bốn phía đều trừng mắt nhìn tình cảnh này, căn bản không có một người dám nhúng tay vào. Ở chủ thành không ai không biết đại danh của Minh Đức Minh công tử, bản thân hắn là công tử nhà giàu, phụ thân hắn lại là Thừa tướng đương triều. Ai dám chán sống ngăn cản, muốn chết cũng không nhanh như vậy!
Một chút thời gian này, nữ tử đã bị bức ép đến chảy nước mắt, thân thể vẫn bị khoá lại. Nàng cầu cứu không ai cứu liền đưa cặp mắt che kín hơi nước nhìn về phía hòa thượng áo xám đứng ở cửa, thoạt nhìn giống như đang nói, đại sư, xin ngươi cứu ta!
Phịch một tiếng, chén trà bị bóp nát, nam tử cùng mọi người đều kinh hãi.
"A di đà Phật, thả nàng ra!" Hòa thượng chuyển mắt nhìn nam tử đang giật mình, khóe mắt thậm chí còn chưa từng lưu ý nữ tử, chỉ là con ngươi thâm thuý đó ẩn giấu vô tận ôn hòa cùng từ niệm.
Tình cảnh này không chỉ khiến mọi người trợn mắt mở to mồm, cũng làm cho Mộc Thuỷ Vân ở lan can tầng năm lòng sinh thú vị. Ở hiện đại, xem diễn kịch nhiều, nàng tự nhiên có thể nhìn ra. Cô gái kia hành động quả thật không tệ, thành công lấy được sự quan tâm của mọi người, nhưng nàng quên tên đồng bọn đang ngồi trong góc, trên mặt người kia hiện ra ý cười vì kế hoạch thực hiện được, mới là then chốt chỉnh cục*. Đáng tiếc, tất cả mọi người không phát hiện được, ngay cả hòa thượng trong mắt chứa đựng sự từ bi kia cũng bị trúng kế.
*toàn bộ cục diện
Bộp một tiếng, bầu rượu ngã xuống trên đất, thức tỉnh tâm tư mọi người!
Minh Đức vồ nữ tử đang muốn chạy trốn trở về, sắc mặt âm trầm nhìn hòa thượng, nhếch miệng cười nói: "Đều nói người xuất gia lòng dạ từ bi, đại sư chẳng lẽ muốn động thủ với ta? Chỉ vì nữ nhân này? Haha, vụ việc truyền đi cũng sẽ làm người ta chê cười thôi!"
"Bần tăng chỉ là không muốn nhìn thấy một nữ tử vô tôi bị hãm hại, thí chủ ngươi hãy thả nàng." Hòa thượng đan chéo hai tay, mộc ngư trong tay chẳng biết lúc nào đã không thấy.
Mọi người quả thật kinh sợ đến mức đơ hết toàn thân, hòa thượng này lại dám đối kháng con trai Thừa tướng đương triều. E sợ chỉ một khắc sau, gốc gác của hắn sẽ bị tra rõ ràng, không chỉ vậy, mà còn liên lụy đến ngôi chùa hắn đang ở. Phỏng chừng đội hộ vệ của Minh Đức sẽ bao vây nơi này ngay, bọn họ phải tẩu vi thượng sách!
Nghĩ tới đây, mọi người liền trả tiền, dồn dập bỏ chạy. Trong chốc lát, trong tửu lâu chỉ còn sót lại hai phe đối lập. Ngoài cửa đã có rất nhiều hộ vệ mặc thiết giáp vây quanh, đông đúc đến nỗi nước muốn chảy, cũng không lọt được. Chỉ cần công tử của bọn họ nói một câu thôi, tính mạng của tên hòa thượng này sẽ kết thúc.
Nam chưởng quỹ cùng hầu bàn từ lâu sợ vỡ mật, hai người trừng mắt, nhìn hình ảnh trước mắt, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Trên tầng năm, Mộc Thủy Vân lại nhàn nhã, nằm nhoài trên hàng rào, lẳng lặng nhìn phía dưới, trong con ngươi xẹt qua một vệt thâm thúy. Hòa thượng này, một thân khí tức sâu không lường được, những hộ vệ này căn bản không phải là đối thủ của hắn, mục đích của cô gái kia, đúng là muốn ép hắn ra tay sao?
"Đại sư, ngươi nhất định phải cứu ta a, cầu ngươi." Nữ tử điềm đạm đáng yêu, nhìn hoà thượng sắc mặt bình tĩnh. Minh Đức thấy thế, vỗ một cái tát, bàn tay còn chưa đụng được gò má nữ tử, ầm một tiếng, thân thể đã bị một luồng kình lực oanh kích!
"Xú hòa thượng, ngươi dám đánh ta! Người đâu! Bắt hắn cho ta!" Minh Đức dữ tợn, đụng mạnh vào cái bàn phía sau khiến hắn đau đớn, ngay cả động đậy một chút cũng không dám, chỉ có thể phẫn nộ hét lớn!
Tất cả hộ vệ cùng nhau tiến lên, chỉ thấy hòa thượng vung tay áo, khói vàng lan toả, phóng thích ra. Mấy hộ vệ đang giương nanh múa vuốt, lập tức bị hình ảnh trước mắt làm sững người, chỉ có thể hậm hực đứng ở tại chỗ.
Hòa thượng mặt không cảm xúc mở tay ra, mộc ngư tái hiện, hắn gõ mõ xoay người rời đi.
"Đại sư, đừng bỏ lại ta a!" Nữ tử nhoẻn cười, lập tức đuổi theo.
Trong lòng Mộc Thủy Vân hơi động, nguyên lai cô gái kia không chỉ muốn ép hòa thượng ra tay mà còn nhắm đến một mục đích khác. Tâm tư lay chuyển, loáng một cái, liền hóa thành một ánh vàng lao ra khỏi tửu lâu.
Gió xẹt qua gò má vì phi thân quá nhanh, đây là lần đầu Mộc Thủy Vân bay lượn trên bầu trời a, đi máy bay đều không có thoải mái như vậy. Cảm thụ thiên nhiên phong tình, nhìn cây cối bị đẩy lùi về phía sau, ý cười càng nồng. Hai tay giương ra, nàng xoay tròn ở trên không trung, áo trắng như tuyết phấp phới trong gió, tiêu sái qua lại rừng tùng, tâm tình nhàn nhã vui mừng nhưng vẫn không quên truy tìm bước chân của hòa thượng.
Cái gọi lực lượng thần thánh, chính là mắt quan lục lộ tai nghe bát phương*. Xuyên qua sơn đạo phía trước, chính là núi Đông. Càng đến gần ngọn núi, tiên linh khí càng dày đặc.
*mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng
Bầu trời bóng trắng phiên nhiên, Mộc Thủy Vân đã vững vàng đáp xuống một chỗ trên sườn núi, hai mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm con đường gồ ghề uốn lượn bên dưới.
Hòa thượng vừa gõ mõ vừa đi lên núi, nữ tử kia một mực theo